Chờ Ngày Anh Nhận Ra

Chương 23: Cảm Xúc



Gần tối, Viên Lục bước ra khỏi phòng ngủ, anh vừa xử lý xong đống tài liệu tồn đọng sáng nay.

Anh mặc đồ ở nhà thoải mái, quần thun dài màu xám, áo trắng ngắn tay, thân hình cao lớn bước xuống lầu.

Quân Dao đứng tựa người bên tường, mắt trông ra ngoài qua cửa sổ sát đất.

Thím An thấy Viên Lục xuất hiện liền ân cần hỏi han:

"Thiếu gia đã khỏe rồi à? Còn thấy khó chịu ở đâu không?"

Viên Lục khẽ đáp: "Đã khỏe hẳn rồi ạ"

Quân Dao đứng bên cửa sổ quay đầu lại, thấy gương mặt anh tươi tắn không kiềm được mà nở một nụ cười với anh.

Cô ở trong nhà một thân váy hoa nhí mát mẻ, da thì trắng mà tóc thì đen, khuôn mặt không phấn son càng thêm phần thuần khiết tươi trẻ.

"Anh đói chưa?" Cô hỏi.

Viên Lục trong người khoan khoái sau một trận đau dạ dày, không khỏi cảm thấy vui vẻ mà trả lời: "Đói, cùng ăn đi"

Người giúp việc nữa mang bữa tối lên, là mì hoành thánh thơm lừng, nước dùng thanh đạm. Đầu bếp của biệt thự Lục Đình thật sự lên thực đơn rất khéo. Quân Dao ở đây đã gần 1 tháng rồi mà chưa từng có cảm giác biếng ăn lần nào.

Thói quen của cả hai người là rất ít khi nói chuyện trong lúc đang ăn, vì vậy mỗi lần ăn chung với nhau chỉ nghe thấy tiếng lách cách va chạm của chén muỗng.

Dùng bữa xong xuôi, Viên Lục ra phòng khách nói điện thoại chuyện công việc. Quân Dao thấy anh ngồi ở đó cũng từ tốn bước đến đặt mông ngồi xuống - là ngồi cùng dãy ghế đối diện tivi lớn.

Cô lấy remote, bật tivi xem một chương trình hòa nhạc phát sóng trực tiếp. Ban đầu cô còn hơi gượng vì người ngồi kế bên là Viên Lục, sau đó vì buổi hòa nhạc được trình diễn quá xuất thần nên cô không còn quan tâm đến mấy thứ khác nữa, chỉ chăm chú xem biểu diễn.

Viên Lục nói chuyện điện thoại xong, nãy giờ tiếng nhạc du dương cũng đã lọt vào tai anh không ít. Anh xoay mặt qua thấy cô gái bên cạnh đang thăng trầm theo từng âm điệu, từng ngón tay trắng trẻo còn ra động tác đệm đàn rất chi là thành thục. Môi anh ánh lên một vòng cung đẹp đẽ.

"Chơi đàn có giỏi không?" - Anh thoải mái hỏi cô.

Quân Dao bị câu hỏi làm phân tán sự chú ý. Cô đưa mắt nhìn anh, chân mày nhướn lên tỏ vẻ thích thú vì nhắc đến sở thích cũng như sở trường của mình.

"Cũng được xem là có chút tài mọn mua vui vậy"

Quân Dao là tiểu thư con nhà quý tộc, đương nhiên từ nhỏ đã được hưởng nền giáo dục toàn diện và tân tiến nhất. Từ năm ba tuổi cô bắt đầu được học đàn, lên tám tham gia lớp dạy múa ballet, lớn thêm chút nữa lại cảm thấy bản thân khá có đam mê với âm nhạc nên cô còn tìm hiểu thêm về dương cầm và cello. Ngoài ra cô còn có khiếu hội họa khá ấn tượng.

Chút tài mọn mà Quân Dao nói chính là hai lần đạt giải nhất piano trong lễ hội âm nhạc hằng năm tổ chức tại Học viện âm nhạc Hoàng gia, á quân cuộc thi âm nhạc quốc tế Philadelphia về cello cùng vô số giải thưởng nghệ thuật danh giá khác.

Viên Lục hỏi vậy nhưng thừa biết, thiên kim xuất thân danh môn như cô tài nghệ há lại tầm thường được sao.

Anh ngẫm nghĩ 3 giây rồi nói: "Trong nhà có một chiếc piano cơ chất liệu rất tốt, nếu cô rảnh rỗi có thể chơi giải khuây"

Quân Dao nghe vậy mắt liền sáng rỡ:

"Thật sao, ở đâu vậy?"

"Trong phòng chứa đồ kế bên phòng tôi"

Cô chợt nhớ đến căn phòng trên tầng ba, thì ra trong đó còn có một cỗ piano.

"Vậy giờ tôi sử dụng luôn có được không?" Cô hớn hở.

"Tùy cô"

Dẫu sao Viên Lục cũng không phải công tử cầm kỳ thi họa gì cho cam, cỗ piano đó của mẹ anh đã để không rất lâu rồi. Anh cũng không hiểu sao bản thân lại nói cô nghe, nhưng thấy cô vui vẻ hứng thú như vậy liền nghĩ bản thân làm chuyện tốt một chút cũng không sao.

Quân Dao mừng rỡ nhanh chóng chạy lên tầng ba, Viên Lục vẫn ngồi ở phòng khách tiếp nhận thêm mấy cuộc gọi nữa, đều là về công việc.

Cô mở cửa phòng, mò mẫm công tắc bật đèn lên.

Đúng là có một chiếc grand piano màu đen bóng loáng nằm chễm chệ cạnh cửa sổ, kích thước vào cỡ vừa, khá giống với chiếc mà cô chơi từ nhỏ.

Cô bước lại gần, nhìn ngắm một lượt xung quanh, có lẽ nơi này được quét dọn rất thường xuyên, dù không có người ở nhưng nhìn đâu cũng không thấy hạt bụi nào.

Bàn tay Quân Dao lướt trên thân đàn, trong đầu bỗng xuất hiện một giai điệu quen thuộc, cô lập tức bắt được nguồn cảm hứng, ngồi vào ghế bắt đầu đệm lên khúc "Les Fleurs Sauvages". Đây là bản nhạc cô chơi trong lần đầu tiên đạt giải tại lễ hội âm nhạc, lúc ấy chỉ mới 8 tuổi.

Ngón tay thon dài chuyên nghiệp lướt trên từng phím đàn, âm thanh tuyệt diệu của piano cơ vang lên, nốt này phát ra lại khiến người ta mong chờ nốt tiếp theo.

Căn phòng này không có cách âm, âm thanh đẹp đẽ nhờ vậy mà tràn ra khỏi cửa phòng, len lỏi ra ngoài một cách vô cùng tự nhiên.

Viên Lục xử lý xong công việc qua mấy cuộc gọi, anh tò mò đi lên tầng ba thì đã nghe thấy tiếng đàn vang vọng khắp nơi.

Viên Lục mở cửa nhẹ nhàng bước vào.

Cô gái váy hoa xinh đẹp đang ngồi phiêu theo những nốt nhạc, bàn tay thoăn thoắt lướt trên những phím đàn. Những nốt cao hơn khi nãy được bật ra, đây là đang đánh đến đoạn cao trào.

Giai điệu của bản độc tấu tuy đơn giản nhưng lại không hề nhàm chán. Viên Lục chăm chú lắng nghe. Anh thấy như mình đang đứng ở một nơi toàn hoa, có lẽ là vườn hoa mà Quân Dao đã chăm bón, sắc màu sặc sỡ của muôn loài hoa hòa cùng ánh nắng vàng tạo nên khung cảnh lung linh rực rỡ, ngập tràn sắc màu của thiên nhiên. Anh còn cảm nhận được khứu giác mình đang chìm đắm trong hàng ngàn hương cỏ hoa thơm ngát.

Bông nhiên anh rùng mình. Đây là bản nhạc mẹ anh đã chơi khi còn tại thế. Một hồi xúc động bỗng dâng lên trong anh.

Bản nhạc kết thúc, khi những nốt cuối cùng thoát ra từ những phím đàn, Viên Lục đã xoay người trở về phòng, chỉ còn Quân Dao ở đó vẫn chưa thoát ra khỏi cảm xúc. Cô suốt quá trình chơi đàn đều khép mi.

Viên Lục thấy hơi khó xử về cảm xúc của bản thân. Thật sự, thời gian qua ở đây Quân Dao đã chiếm được không ít cảm tình từ anh.