Chờ Em Bước Đến Bên Anh

Chương 27: Một cái cớ sứt sẹo



Bên ngoài quán thịt nướng, Lạc Châu và Châu Hi Nhã cũng đã rời đi cùng nhau, còn Vương Đại thì kéo Tần Khải Long đi về cùng mình để lại không gian cho Cố Ngọc Như và Cao Hữu Phong.

"Cậu no chưa?"

"À, mình no rồi, cảm ơn cậu."

"Cảm ơn gì chứ." Cao Hữu Phong mỉm cười đề nghị muốn đưa cô về nhà, "Mình đưa cậu về nhà."

Lại sợ cô có ý định từ chối, nói tiếp: "Cậu không được từ chối."

Đây hẳn như là một mệnh lệnh, không cho phép từ chối, lời nói của cậu dứt khoát, mạnh mẽ.

Cố Ngọc Như vốn định từ chối nhưng cậu đã muốn thì cũng đồng ý, để cậu muốn làm gì thì làm vậy.

Cô nhìn cậu thật lâu rồi gật đầu một cái.

Trên đường đi đến trạm xe buýt, hai người cùng nhau bước đi, nhìn rất giống một cặp đôi.

Bước lên xe buýt, cả hai người đi đến phía cuối của khoang xe ngồi cạnh nhau.

Đây là lần đầu tiên Cao Hữu Phong ngồi xe buýt, cậu cảm thấy có chút kì dị, nhưng vẫn tỏ ra không có gì, theo sau Cố Ngọc Như.

Xe buýt lăn bánh, Cố Ngọc Như liếc nhìn cảnh vật đang lướt qua bên ngoài cửa sổ. Cao Hữu Phong cũng quay đầu nhìn sang, nhưng cậu không nhìn thứ bên ngoài của sổ mà là nhìn người ngồi bên cạnh cậu.

Cậu từ hôm đó về, đã cho người điều tra nên cũng đã biết ít nhiều chuyện của cô.

Cao Hữu Phong lên tiếng trước, làm cho bầu không khí bớt im lặng:

"Ban nãy cậu nói là động lực, là ý gì vậy, có thể nói cho mình biết không?"

Cố Ngọc Như quay đầu nhìn cậu, ánh mắt đầy phức tạp. Cô thật sự không hiểu tại sao người lạnh lùng, ít nói, không để ý đến mọi chuyện trên đời này, bây giờ lại tỏ ra quan tâm, hỏi han cô?

Cao Hữu Phong thấy cô cứ trầm ngâm nhìn mình, khoé môi mỉm cười, "Được rồi, cậu không nói cũng được."

Dứt lời, cậu nhắm mắt dựa cả người vào ghế, thầm thở dài trong lòng, cảm thấy được cô vẫn thật sự chưa thân thiết được với cậu.

Cậu vốn nghĩ đã cùng nhau học bài, cùng nhau đi ăn, cùng nhau nói chuyện được một thời gian như vậy rồi tại sao vẫn chưa thân được dù chỉ một chút chứ?

Cố Ngọc Như thấy cậu im lặng, quay lại dáng vẻ lạnh lùng thường thấy, cô âm thầm lấy vở tiếng Anh ra học từ vựng.

Xe buýt cuối cùng cũng đến con hẻm dẫn đến nhà của Cố Ngọc Như, cô khẽ lay người ngồi bên cạnh cô đã nhắm mắt ngủ từ lâu.

"Này, đến rồi."

Cao Hữu Phong chậm rãi mở mắt, cậu đúng là đã ngủ được một giấc trên xe buýt, khẽ vươn người cử động. Hai người cùng nhau đi xuống xe buýt.

Trên con hẻm nhỏ, hai người vẫn im lặng không ai lên tiếng nói chuyện, bầu không khí thật sự rất khó xử, đầy ngượng nghịu.

Cố Ngọc Như bất ngờ mở lời trước.

"Sao cậu lại quan tâm đến mình quá vậy?"

Cao Hữu Phong nãy giờ vẫn đang chán nản vì mối quan hệ của hai người, bất ngờ nghe được lời nói của cô, cậu sững sỡ, nhưng lại không biết phải trả lời như nào. Cậu mấp máy môi: "Mình, mình..."

"Giữa bạn học với nhau nên quan tâm chút thôi mà."

Cậu đành phải lấy cái cớ này để trả lời cô, đúng là một cái cớ sứt sẹo mà cậu có thể nghĩ ra.

Cố Ngọc Như cười thầm một cái khi nghe cậu nói, cô không biết là có nên tin hay không. Thật sự mà nói thì quả là rất khó tin, người như cậu mà cũng quan tâm đến cô sao?

"Cậu không tin?" Cao Hữu Phong nhìn cô thầm cười cậu, mà sốt sắng hết cả lên.

"Được rồi, để mình nói cho cậu nghe." Cố Ngọc Như nhìn cậu mà không thể không buồn cười, tâm trạng cũng thoải mái, sẵn sàng tâm sự với cậu.

"Cậu hẳn cũng biết chuyện nhà mình một chút, lần trước gặp đám người kia, chắc cậu cũng đoán ra được ít nhiều. Chính là bọn đòi nợ. Ba mình trước khi mất, đã nợ chúng một khoản khá lớn, chắc đối với cậu số tiền này không ăn nhằm gì nhiều. Ông ta đi rồi, số nợ ấy chuyển sang cho vợ con của ông ta, mình đi làm cũng chỉ là vì muốn giúp mẹ và anh mình một chút nào đó. Lần này cuộc thi này diễn ra, thầy Trần ưu ái mình, cho mình tham gia, mình cũng phải cố gắng hết sức để không phụ sự tin tưởng, đề bạt của thầy, nhưng đó chỉ là một phần thôi."

Nói rồi lại nhìn Cao Hữu Phong, thấy cậu chăm chú nghe, cô tiếp tục: "Nếu thắng cuộc thi này, mình sẽ nhận được tiền thưởng của cuộc thi. Cho nên là cậu hiểu chứ?"

Cao Hữu Phong gật gật đầu, sao cậu không hiểu cho được, cô cố gắng nhiều ngày như vậy cũng chỉ là muốn đạt giải nhất và lấy tiền thưởng, đây ắt hẳn là động lực mà cô nói. Cậu không khỏi xót xa, ánh mắt nhìn cô đầy tâm trạng.

"Cậu đừng nhìn mình như vậy, lo lắng và quan tâm như vậy, thật sự không giống cậu." Cố Ngọc Như bật cười thành tiếng nhỏ nhẹ.

Bất giác đoạn đường nhỏ đã đi đến trước cổng nhà của Cố Ngọc Như, cậu nhìn vào khung cảnh của ngôi nhà trước mặt cậu, nói to không to, nói nhỏ cũng không nhỏ, đây cũng chỉ là một ngôi nhà bình thường, là nơi mà cô sống mà thôi.

Cậu lắc lắc đầu, chỉnh lại lời nói của cô, "Cậu sai rồi."

Cố Ngọc Như sửng sốt nghe cậu nói, lại nghe thêm: "Mình không lạnh lùng hay bất cần đời như mọi người trên trường nói hay đánh giá về mình."

"Tiếp xúc với mình được thời gian rồi, cậu không cảm nhận được sao?"

Cố Ngọc Như rất bất ngờ khi nhận được câu hỏi này từ cậu. Cô chầm chậm nhớ lại khoảng thời gian ấy, cô cùng cậu học bài, giảng bài cho cậu. Bất giác nhớ về đoạn kí ức, cậu bất ngờ xuất hiện giải cứu cho cô trên chính con hẻm mà cô với cậu vừa đi ngang qua. Quả thật cậu không phải là con người lạnh lùng, hay ăn chơi gì đó trong lời mà mọi người hay nói.

Cậu chăm chỉ học tập, hay là cũng rất quan tâm đến cô nữa, cậu thật sự không hề lạnh lùng như người khác nghĩ.

"Không." Cố Ngọc Như trả lời cậu, "Cậu thật sự không như những gì mọi người nói."

Cao Hữu Phong gật gật đầu, mỉm cười.

Đứng trước cửa nhà mình, Cố Ngọc Như nhìn cậu cười, cô thầm nghĩ: "Lạnh lùng ở đâu chứ? Cậu cười đẹp đến vậy cơ mà, nhìn rất đẹp trai nữa."



"Này, cậu nên cười như vậy." Cô đưa tay, chạm đến hai bên khóe môi của cậu, giữ cho nụ cười này cứ mãi như vậy, "Khi cậu cười sẽ làm cậu thân thiện, và đẹp trai hơn là lúc không cười đó."

Cao Hữu Phong bất ngờ khi thấy cô chạm vào cậu, cậu cầm lấy tay của Cố Ngọc Như, đáp: "Được rồi, mỗi ngày mình sẽ cười." Chỉ cười cho mỗi cậu xem thôi. Lời này hẳn là Cao Hữu Phong nói ở trong lòng, cho mình cậu nghe.

Nếu cô đã muốn cậu cười như vậy thì cậu sẽ chỉ cười cho mình cô xem thôi.

"E hèm, Cố Ngọc Như, em làm gì vậy?"

Một giọng nói bất ngờ phát ra phía sau hai người họ, quay phắt lại nhìn phía sau, Cố Ngọc Như dứt tay mình ra khỏi Cao Hữu Phong, không trả lời câu hỏi mà chuyển hướng hỏi lại: "Anh, sao giờ anh mới về?"

Người bất giác phá tan bầu không khí tuyệt vời vừa rồi, không sai, chính là anh của Cố Ngọc Như. Anh đi về nhà thì thấy cảnh Cao Hữu Phong đang cầm lấy tay em gái mình, mà người em gái kia cũng không tỏ ra khó chịu hay muốn thoát khỏi bàn tay của cậu chàng kia thì không khỏi nhướng mày mà tò mò.

"Đừng đánh lạc hướng anh. Em không mau vào nhà đi mà còn đứng đây."

"Em chuẩn bị vào mà, tại anh bất ngờ xuất hiện thôi." Cố Ngọc Như bĩu môi đáp lại.

"Nói nhiều." Quay qua nhìn chàng trai cao hơn em gái mình một cái đầu, vẻ mặt không khỏi thích thú, thầm đánh giá trong lòng, tên này cũng đẹp trai quá đó chứ, là gu của con nhóc này sao, được lắm, em còn biết hẹn hò trai gái rồi cơ đấy.

"Em không giới thiệu à?"

"A, phải rồi. Cậu ấy là Cao Hữu Phong." Cố Ngọc Như nhanh chóng giới thiệu.

Cao Hữu Phong đã bị điểm mặt chỉ tên, lần đầu gặp anh trai của cô, anh cũng gấp rút chào hỏi lại: "Chào anh."

Cố Hải Đăng gật gật đầu, "Được rồi, tối muộn rồi, em cũng nên về nhà sớm đi. Hôm nào rảnh rồi ghé nhà anh."

Cậu gật gật đầu, chào tạm biệt cô và anh trai của cô, rồi một mình đi về nhà.

Sau khi đợi Cao Hữu Phong rời khỏi, Cố Hải Đăng nhéo nhéo tai của cô bước vào nhà, "Em giỏi lắm, bảo em nghỉ làm để tập trung vào học, giờ thi hay rồi, có cả bạn trai, yêu đương rồi hả?"

Cố Ngọc Như như nghe phải chuyện cười, cái gì mà yêu với chả đương chứ, "Con mắt nào của anh nhìn thấy em và cậu ấy yêu đương chứ?"

"Chứ cái cảnh nắm tay ở trước cửa nhà đằm thắm kia là sao? Còn nói không yêu đương?"

Cố Ngọc Như nhớ lại cái cảnh nắm tay mà người anh này nói, cô cật lực phản bác lại: "Cái gì mà nắm tay chứ, cậu ấy chỉ là cầm cánh tay của em thôi mà." Cô vừa nói vừa đưa tay ra chỉ chỉ cái chỗ mà Cao Hữu Phong vừa rồi cầm lấy tay cô.

"Hừ, cầm tay với chả nắm tay." Cố Hải Đăng cười nhạo cô, ngón tay đẩy đấy cái trán của cô, "Em lo ôn tập cho cuộc thi đi."

"Cần anh nhắc nhở chắc." Cô không nóng không lạnh, đáp lại.

"Đừng có mà yêu đương sớm đấy."

"A, Cố Hải Đăng em đã nói là tụi em không phải như anh nghĩ mà." Chết tiệt cái tên anh trai chết bầm này, Cố Ngọc Như cô tức chết mà.

Bên ngoài quán thịt nướng, Lạc Châu và Châu Hi Nhã cũng đã rời đi cùng nhau, còn Vương Đại thì kéo Tần Khải Long đi về cùng mình để lại không gian cho Cố Ngọc Như và Cao Hữu Phong.

"Cậu no chưa?"

"À, mình no rồi, cảm ơn cậu."

"Cảm ơn gì chứ." Cao Hữu Phong mỉm cười đề nghị muốn đưa cô về nhà, "Mình đưa cậu về nhà."

Lại sợ cô có ý định từ chối, nói tiếp: "Cậu không được từ chối."

Đây hẳn như là một mệnh lệnh, không cho phép từ chối, lời nói của cậu dứt khoát, mạnh mẽ.

Cố Ngọc Như vốn định từ chối nhưng cậu đã muốn thì cũng đồng ý, để cậu muốn làm gì thì làm vậy.

Cô nhìn cậu thật lâu rồi gật đầu một cái.

Trên đường đi đến trạm xe buýt, hai người cùng nhau bước đi, nhìn rất giống một cặp đôi.

Bước lên xe buýt, cả hai người đi đến phía cuối của khoang xe ngồi cạnh nhau.

Đây là lần đầu tiên Cao Hữu Phong ngồi xe buýt, cậu cảm thấy có chút kì dị, nhưng vẫn tỏ ra không có gì, theo sau Cố Ngọc Như.

Xe buýt lăn bánh, Cố Ngọc Như liếc nhìn cảnh vật đang lướt qua bên ngoài cửa sổ. Cao Hữu Phong cũng quay đầu nhìn sang, nhưng cậu không nhìn thứ bên ngoài của sổ mà là nhìn người ngồi bên cạnh cậu.

Cậu từ hôm đó về, đã cho người điều tra nên cũng đã biết ít nhiều chuyện của cô.

Cao Hữu Phong lên tiếng trước, làm cho bầu không khí bớt im lặng:

"Ban nãy cậu nói là động lực, là ý gì vậy, có thể nói cho mình biết không?"

Cố Ngọc Như quay đầu nhìn cậu, ánh mắt đầy phức tạp. Cô thật sự không hiểu tại sao người lạnh lùng, ít nói, không để ý đến mọi chuyện trên đời này, bây giờ lại tỏ ra quan tâm, hỏi han cô?

Cao Hữu Phong thấy cô cứ trầm ngâm nhìn mình, khoé môi mỉm cười, "Được rồi, cậu không nói cũng được."

Dứt lời, cậu nhắm mắt dựa cả người vào ghế, thầm thở dài trong lòng, cảm thấy được cô vẫn thật sự chưa thân thiết được với cậu.

Cậu vốn nghĩ đã cùng nhau học bài, cùng nhau đi ăn, cùng nhau nói chuyện được một thời gian như vậy rồi tại sao vẫn chưa thân được dù chỉ một chút chứ?

Cố Ngọc Như thấy cậu im lặng, quay lại dáng vẻ lạnh lùng thường thấy, cô âm thầm lấy vở tiếng Anh ra học từ vựng.

Xe buýt cuối cùng cũng đến con hẻm dẫn đến nhà của Cố Ngọc Như, cô khẽ lay người ngồi bên cạnh cô đã nhắm mắt ngủ từ lâu.

"Này, đến rồi."



Cao Hữu Phong chậm rãi mở mắt, cậu đúng là đã ngủ được một giấc trên xe buýt, khẽ vươn người cử động. Hai người cùng nhau đi xuống xe buýt.

Trên con hẻm nhỏ, hai người vẫn im lặng không ai lên tiếng nói chuyện, bầu không khí thật sự rất khó xử, đầy ngượng nghịu.

Cố Ngọc Như bất ngờ mở lời trước.

"Sao cậu lại quan tâm đến mình quá vậy?"

Cao Hữu Phong nãy giờ vẫn đang chán nản vì mối quan hệ của hai người, bất ngờ nghe được lời nói của cô, cậu sững sỡ, nhưng lại không biết phải trả lời như nào. Cậu mấp máy môi: "Mình, mình..."

"Giữa bạn học với nhau nên quan tâm chút thôi mà."

Cậu đành phải lấy cái cớ này để trả lời cô, đúng là một cái cớ sứt sẹo mà cậu có thể nghĩ ra.

Cố Ngọc Như cười thầm một cái khi nghe cậu nói, cô không biết là có nên tin hay không. Thật sự mà nói thì quả là rất khó tin, người như cậu mà cũng quan tâm đến cô sao?

"Cậu không tin?" Cao Hữu Phong nhìn cô thầm cười cậu, mà sốt sắng hết cả lên.

"Được rồi, để mình nói cho cậu nghe." Cố Ngọc Như nhìn cậu mà không thể không buồn cười, tâm trạng cũng thoải mái, sẵn sàng tâm sự với cậu.

"Cậu hẳn cũng biết chuyện nhà mình một chút, lần trước gặp đám người kia, chắc cậu cũng đoán ra được ít nhiều. Chính là bọn đòi nợ. Ba mình trước khi mất, đã nợ chúng một khoản khá lớn, chắc đối với cậu số tiền này không ăn nhằm gì nhiều. Ông ta đi rồi, số nợ ấy chuyển sang cho vợ con của ông ta, mình đi làm cũng chỉ là vì muốn giúp mẹ và anh mình một chút nào đó. Lần này cuộc thi này diễn ra, thầy Trần ưu ái mình, cho mình tham gia, mình cũng phải cố gắng hết sức để không phụ sự tin tưởng, đề bạt của thầy, nhưng đó chỉ là một phần thôi."

Nói rồi lại nhìn Cao Hữu Phong, thấy cậu chăm chú nghe, cô tiếp tục: "Nếu thắng cuộc thi này, mình sẽ nhận được tiền thưởng của cuộc thi. Cho nên là cậu hiểu chứ?"

Cao Hữu Phong gật gật đầu, sao cậu không hiểu cho được, cô cố gắng nhiều ngày như vậy cũng chỉ là muốn đạt giải nhất và lấy tiền thưởng, đây ắt hẳn là động lực mà cô nói. Cậu không khỏi xót xa, ánh mắt nhìn cô đầy tâm trạng.

"Cậu đừng nhìn mình như vậy, lo lắng và quan tâm như vậy, thật sự không giống cậu." Cố Ngọc Như bật cười thành tiếng nhỏ nhẹ.

Bất giác đoạn đường nhỏ đã đi đến trước cổng nhà của Cố Ngọc Như, cậu nhìn vào khung cảnh của ngôi nhà trước mặt cậu, nói to không to, nói nhỏ cũng không nhỏ, đây cũng chỉ là một ngôi nhà bình thường, là nơi mà cô sống mà thôi.

Cậu lắc lắc đầu, chỉnh lại lời nói của cô, "Cậu sai rồi."

Cố Ngọc Như sửng sốt nghe cậu nói, lại nghe thêm: "Mình không lạnh lùng hay bất cần đời như mọi người trên trường nói hay đánh giá về mình."

"Tiếp xúc với mình được thời gian rồi, cậu không cảm nhận được sao?"

Cố Ngọc Như rất bất ngờ khi nhận được câu hỏi này từ cậu. Cô chầm chậm nhớ lại khoảng thời gian ấy, cô cùng cậu học bài, giảng bài cho cậu. Bất giác nhớ về đoạn kí ức, cậu bất ngờ xuất hiện giải cứu cho cô trên chính con hẻm mà cô với cậu vừa đi ngang qua. Quả thật cậu không phải là con người lạnh lùng, hay ăn chơi gì đó trong lời mà mọi người hay nói.

Cậu chăm chỉ học tập, hay là cũng rất quan tâm đến cô nữa, cậu thật sự không hề lạnh lùng như người khác nghĩ.

"Không." Cố Ngọc Như trả lời cậu, "Cậu thật sự không như những gì mọi người nói."

Cao Hữu Phong gật gật đầu, mỉm cười.

Đứng trước cửa nhà mình, Cố Ngọc Như nhìn cậu cười, cô thầm nghĩ: "Lạnh lùng ở đâu chứ? Cậu cười đẹp đến vậy cơ mà, nhìn rất đẹp trai nữa."

"Này, cậu nên cười như vậy." Cô đưa tay, chạm đến hai bên khóe môi của cậu, giữ cho nụ cười này cứ mãi như vậy, "Khi cậu cười sẽ làm cậu thân thiện, và đẹp trai hơn là lúc không cười đó."

Cao Hữu Phong bất ngờ khi thấy cô chạm vào cậu, cậu cầm lấy tay của Cố Ngọc Như, đáp: "Được rồi, mỗi ngày mình sẽ cười." Chỉ cười cho mỗi cậu xem thôi. Lời này hẳn là Cao Hữu Phong nói ở trong lòng, cho mình cậu nghe.

Nếu cô đã muốn cậu cười như vậy thì cậu sẽ chỉ cười cho mình cô xem thôi.

"E hèm, Cố Ngọc Như, em làm gì vậy?"

Một giọng nói bất ngờ phát ra phía sau hai người họ, quay phắt lại nhìn phía sau, Cố Ngọc Như dứt tay mình ra khỏi Cao Hữu Phong, không trả lời câu hỏi mà chuyển hướng hỏi lại: "Anh, sao giờ anh mới về?"

Người bất giác phá tan bầu không khí tuyệt vời vừa rồi, không sai, chính là anh của Cố Ngọc Như. Anh đi về nhà thì thấy cảnh Cao Hữu Phong đang cầm lấy tay em gái mình, mà người em gái kia cũng không tỏ ra khó chịu hay muốn thoát khỏi bàn tay của cậu chàng kia thì không khỏi nhướng mày mà tò mò.

"Đừng đánh lạc hướng anh. Em không mau vào nhà đi mà còn đứng đây."

"Em chuẩn bị vào mà, tại anh bất ngờ xuất hiện thôi." Cố Ngọc Như bĩu môi đáp lại.

"Nói nhiều." Quay qua nhìn chàng trai cao hơn em gái mình một cái đầu, vẻ mặt không khỏi thích thú, thầm đánh giá trong lòng, tên này cũng đẹp trai quá đó chứ, là gu của con nhóc này sao, được lắm, em còn biết hẹn hò trai gái rồi cơ đấy.

"Em không giới thiệu à?"

"A, phải rồi. Cậu ấy là Cao Hữu Phong." Cố Ngọc Như nhanh chóng giới thiệu.

Cao Hữu Phong đã bị điểm mặt chỉ tên, lần đầu gặp anh trai của cô, anh cũng gấp rút chào hỏi lại: "Chào anh."

Cố Hải Đăng gật gật đầu, "Được rồi, tối muộn rồi, em cũng nên về nhà sớm đi. Hôm nào rảnh rồi ghé nhà anh."

Cậu gật gật đầu, chào tạm biệt cô và anh trai của cô, rồi một mình đi về nhà.

Sau khi đợi Cao Hữu Phong rời khỏi, Cố Hải Đăng nhéo nhéo tai của cô bước vào nhà, "Em giỏi lắm, bảo em nghỉ làm để tập trung vào học, giờ thi hay rồi, có cả bạn trai, yêu đương rồi hả?"

Cố Ngọc Như như nghe phải chuyện cười, cái gì mà yêu với chả đương chứ, "Con mắt nào của anh nhìn thấy em và cậu ấy yêu đương chứ?"

"Chứ cái cảnh nắm tay ở trước cửa nhà đằm thắm kia là sao? Còn nói không yêu đương?"

Cố Ngọc Như nhớ lại cái cảnh nắm tay mà người anh này nói, cô cật lực phản bác lại: "Cái gì mà nắm tay chứ, cậu ấy chỉ là cầm cánh tay của em thôi mà." Cô vừa nói vừa đưa tay ra chỉ chỉ cái chỗ mà Cao Hữu Phong vừa rồi cầm lấy tay cô.

"Hừ, cầm tay với chả nắm tay." Cố Hải Đăng cười nhạo cô, ngón tay đẩy đấy cái trán của cô, "Em lo ôn tập cho cuộc thi đi."

"Cần anh nhắc nhở chắc." Cô không nóng không lạnh, đáp lại.

"Đừng có mà yêu đương sớm đấy."

"A, Cố Hải Đăng em đã nói là tụi em không phải như anh nghĩ mà." Chết tiệt cái tên anh trai chết bầm này, Cố Ngọc Như cô tức chết mà.