Chờ Em Bước Đến Bên Anh

Chương 2: Hồi tưởng về quá khứ



Hiện giờ là cuối tháng tám, thời tiết nóng không chịu nổi. Tối đến, Cố Ngọc Như dọn cơm lên, cô gọi mẹ Cố vào ăn. Nhà cô hồi chiều vừa mới trải qua việc đòi nợ khiến nhà cửa lộn xộn hết cả lên, đến giờ ăn cơm cũng không muốn nói thêm nhiều về chuyện này, cô thất thần suy nghĩ chỉ mong sao cho mình nhanh lớn lên để mà kiếm việc làm rồi nhanh trả hết nợ. Hai vạn, cô hiện giờ chỉ là học sinh chuẩn bị lên lớp 12, kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy mà trả nợ chứ.

Mẹ Cố lúc này mới lên tiếng: "Tiểu Như à, con lúc chiều nói có đi làm việc, là thật sao?"

Cố Ngọc Như thoát ra khỏi sự thất thần, không do dự đáp: "Đúng rồi mẹ, con không phải muốn giấu mẹ đâu, con cũng muốn phụ giúp mẹ trả nợ cho ba, con cũng không thể để mẹ già rồi mà một mình nai lưng ra làm mấy công việc chân tay nặng nhọc như quét dọn vệ sinh ấy rồi trả tiền nợ được."

"Nhưng con sắp lên 12 rồi, chỉ cần hết mùa hè này là con lên 12 ngay thôi, con không thể vừa đi làm vừa học được." Mẹ Cố lo lắng, giãi bày với cô. Lại tiếp tục: "Vả lại con..."

Chưa nói xong thì bị Cố Ngọc Như ngắt lời: "Mẹ, con biết mình phải làm gì, con sẽ cố gắng cân bằng giữa việc học và đi làm, sẽ không bỏ lỡ việc học đâu. Vả lại con cũng không phải làm công việc gì đó xấu hổ, con là đi làm gia sư dạy học cho người ta, cũng coi như là ôn tập cho kiến thức của mình mà."

"Mẹ con ăn xong rồi, con về phòng đây, mẹ ăn xong mẹ cứ để vậy, rồi về phòng nằm nghỉ đi ạ. Lát anh về con xuống dọn cho anh ăn." Dứt lời, cô đặt đũa xuống, dọn dẹp một chút rồi đi về phòng mình.

Về phòng, Cố Ngọc Như liền leo lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô nhớ về những chuyện ngày trước của gia đình cô. Ba cô đó giờ không có chí hướng làm ăn, công việc cũng không ổn định. Sáng đi làm, tối về uống rượu. Tối nào về nhà người cũng say khướt, nồng nặc mùi rượu, về nhà chỉ biết làm khổ vợ con. Sáng hôm sau lại tiếp tục một ngày mới, vẫn đi làm rồi tối về lại uống rượu. Cuộc sống ông Cố chỉ có xoay quanh những việc như vậy, không cải thiện thêm điều gì.

Sau này nơi ông làm việc, cắt giảm biên chế nhân viên, ông nằm trong danh sách những nhân viên bị đào thải. Ông Cố chán nản, vốn dĩ là con người không có chí tiến thủ, ông lại bị người khác dụ đi đánh bạc.

Đúng là cuộc sống thật buồn cười, ông Cố sau nhiều lần đánh bạc, coi sòng bạc ngầm này như là nhà của mình, ăn uống ở đây từ sáng đến tối, đến khi tối thui mới về nhà. Mà cuộc sống cũng không như mong muốn, có thắng thì phải có thua. Thắng chả được bao nhiêu, mà thua thì lại nhiều. Ông Cố vốn đã không có tiền, mà giờ lại nghiện cờ bạc, thế mà lại đi vay tiền để mà đánh bạc. Nhưng cũng không thể nào mà thua mãi, ông cũng thắng vài lần sau đó, nhưng không đủ bù lại số tiền đã thua. Trong lúc đang đà thắng liên tiếp, ông đành chơi lớn, cược lớn, nhưng vỡ lẽ, ông đã thua hết tiền.

----

"Mẹ, Tiểu Như, con về rồi đây!" Vừa bước vào cửa, Cố Hải Đăng đã lên tiếng. Cố Ngọc Như nãy giờ vẫn còn đang chìm trong hồi ức, một tiếng gọi của anh trai cô, làm cô trở về hiện thực. Cô rời khỏi phòng, đi xuống lầu chuẩn bị cơm cho người anh trai của mình.



Vào bếp, Cố Ngọc Như hâm lại đồ ăn cho nóng rồi đưa lên bàn cho Cố Hải Đăng, lí nhí kể cho anh trai nghe vụ việc chiều nay: "Hôm nay bọn đòi nợ lại đến nhà. Anh, bây giờ phải làm sao đây, hai vạn đấy, mới trả được một ít, chưa kể tiền lãi nữa."

Cố Hải Đăng nhíu mày, đặt đôi đũa xuống, cao giọng: "Tiểu Như, chuyện này em không cần lo. Anh sẽ cố gắng lo khoản nợ này. Em bây giờ tập trung học hành đi, tháng chín cũng không còn lâu nữa mới đến, sắp đi học rồi."

"Anh nói như thể sẽ anh lo được hết..." Cố Ngọc Như bĩu môi. Nói rồi cô quay người về phòng của mình.

"..."

Cố Ngọc Như về phòng, cô làm sao không hiểu nỗi niềm của anh trai mình cơ chứ, nhưng cô cũng muốn phụ giúp gia đình này, không thể để mọi người đều cực nhọc làm việc mà mình chỉ suốt ngày tập trung học thôi được. Nghĩ rồi lại quay đầu nhìn cuốn lịch treo cạnh bàn học, ngày mai là ngày 29, đến lịch đi dạy thêm của cô.

----

Sáng hôm sau, bảy giờ, ánh nắng mặt trời thấp thoáng chiếu vào cửa sổ phòng cô. Không gian yên tĩnh đôi lúc pha chút tiếng nói cười của trẻ con trong hẻm nhỏ. Giờ khắc này đối với Cố Ngọc Như mà nói bình yên làm sao. Cô từ từ mở mắt, chào đón ngày mới, khẽ vươn vai vặn cổ rồi bước xuống giường. Vì là vẫn còn trong giai đoạn nghỉ hè nên cô cho phép mình ngủ dậy trễ hơn mọi ngày. Bình thường đồng hồ sinh hoạt của cô là năm giờ phải dậy bắt đầu một ngày mới rồi.

Hôm nay tám giờ có lịch đi làm gia sư ở đường Thiên Hòa. Rời khỏi nhà, Cố Ngọc Như mặc lên mình chiếc áo thun trắng và quần jeans rộng, trên vai đeo một cái túi vải đựng một ít đồ. Cô men theo con đường ở con hẻm nhỏ, những bức tường được trang trí bởi những nét vẽ nguệch ngoạc. Bất chợt nghe thấy tiếng ríu rít của đám trẻ con đang chạy nhảy trong hẻm nhỏ: "A chị Như, chị Như...", "Chị Như đi đâu thế?" Cô cười cười rồi lại bước đi đến đầu con hẻm. Ra đến đường lớn hơn chút, cô ghé cửa hàng tiện lợi rồi mua một bịch bánh mì ăn tạm lót dạ cho buổi sáng.

"Buổi sáng tốt lành." Tiếng chào buổi sáng phát ra từ ông chủ. Nghe vậy, cô cũng khách sáo đáp lại buổi sáng tốt lành rồi nhanh chóng đi đến quầy bánh mì, chọn đại một bịch bánh rồi mang ra quầy thu ngân tính tiền: "Chú Lưu, tính tiền cho cháu với ạ."

Sau khi tính tiền xong, Cố Ngọc Như quay đầu đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, vừa đi vừa cúi đầu loay hoay, lúi húi bỏ ví tiền vào lại trong túi sách. Cô vô tình đụng trúng phải chàng trai cao to chuẩn bị bước vào cửa hàng. Ngay lập tức, cô muốn ngước mặt lên để nói xin lỗi nhưng lại vì gương mặt của chàng trai này mà môi mấp mím chưa nói ra được.