Chờ Em Bước Đến Bên Anh

Chương 18: Hốn loạn



Tống Anh Lạc bất ngờ. Cả cuộc đời sống đến bây giờ, ngay cả ba mẹ cô ấy còn chưa dám đánh cô ấy. Vậy mà lại bị một con nhỏ nhà nghèo này động chạm.

Hứa Như Yến bất ngờ, cô ấy không ngờ Tống Anh Lạc lại bị Lạc Châu tát lại không chút nao núng, gương mặt vẫn điềm tĩnh như không có gì xảy ra.

Cả hai người động chạm đến nhau đã khiến cho tình hình trong lớp không khỏi xì xào bàn tán, ngay cả các bạn học đứng ở ngoài cũng chứng kiến được cảnh tượng bất ngờ như vậy.

Cố Ngọc Như kéo kéo tay áo của Giang Tuấn Phi, nói nhỏ kêu cậu ra mặt ngăn chặn mọi việc thêm nghiêm trọng hơn.

Giang Tuấn Phi lúc này mới bửng tình khỏi cạnh tượng bạo lực vừa rồi trong lớp, không khỏi e sợ đám con gái.

Cậu thầm nghĩ, việc gì mà phải đụng chạm nhau vậy chứ, nhìn đáng sợ quá.

*Lời tác giả: Giang Tuấn Phi nhìn vậy thôi. Dù học giỏi, là học bá đứng nhất bảng vàng, nhưng trong lòng rất mỏng manh yếu đuối. Chứng kiến cảnh tát nhau vừa rồi, khiến bạn học Giang này rất e sợ đám con gái.

Giang Tuấn Phi đứng dậy, chen ngang vào đứng giữa Tống Anh Lạc và Lạc Châu, nhằm điều tiết không khí căng thẳng giữa hai người: "Hai cậu đừng đánh nhau nữa được không? Sắp vào tiết sinh hoạt đầu tuần rồi."

Hứa Như Yến nhìn lớp trưởng can ngăn thì thấy bực mình: "Lớp trưởng Giang, cậu không nhìn thấy sao? Chính là cậu ấy nói chuyện khó nghe trước nên Anh Lạc mới hành sự như vậy thôi."

Châu Hi Nhã nghe thấy vậy thì cảm thấy nực cười bất bình: "Cái gì mà Châu Châu nói chuyện khó nghe trước chứ? Là cậu đã nói những lời khó nghe trước đó."

Hứa Như Yến gương mặt phụng phịu: "Cậu nói ai hả?"

Lạc Châu cũng không phải không muốn kết thúc chuyện này, căn bản là Hứa Như Yến ngậm máu phun người, nghe mà buồn cười hết sức, bắt chước giọng điệu của Hứa Như Yến: "Không phải bạn học Hứa đây nói cái câu gì mà "Tôi thấy bình thường cậu học giỏi, thông minh lắm mà sao hôm nay nghe không hiểu người khác nói gì vậy hả?" câu này không phải là lời cậu nói sao?"

Hứa Như Yến như ăn phải thuốc nổ tiếp tục lời ra tiếng vào: "Nếu không phải Cố Ngọc Như chịu trả lời câu hỏi của Anh Lạc thì tôi cũng sẽ không nói cái lời đấy?"

"Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của Tống Anh Lạc chứ?" Lời này là Cố Ngọc Như nói. Cô càng ngày cảm thấy chuyện này hết sức nực cười mà.



Tống Anh Lạc lại giương con mắt khó chịu liếc nhìn cô: "Cậu nói cái gì chứ?"

Lạc Châu lúc này lại càng hứng thú sau khi nghe cô bạn của mình nói vậy: "Phải đấy, tại sao Ngọc Như phải trả lời câu hỏi vớ vẩn của cậu hả? Tôi thấy hay là vì lớp phó đây ghen ghét với Ngọc Như nên kiếm chuyện với cậu ấy đây mà. Cũng phải, Cao Hữu Phong người ta chính là vị đại thiếu gia, cao cao tại thượng, làm sao mà quan tâm đến cậu chứ."

Giang Tuấn Phi ngày càng cảm thấy chuyện này không vãn hồi hay can ngăn được nữa rồi. Cậu ấy đứng bất lực mà không biết nên làm gì cho thỏa đáng, bị kẹp ở giữa chuyện cãi nhau này khiến Giang Tuấn Phi hết sức đau đầu.

Bỗng nhiên lại từ đâu, một bàn tay di chuyển thật nhanh qua gương mặt cậu, nắm lấy tóc của Lạc Châu, kéo lấy cô ấy ra khỏi bàn học. Bàn tay ấy chính là của Tống Anh Lạc.

Tống Anh Lạc hết sức tức giận khi nghe những lời ấy phát ra từ Lạc Châu, cô ấy không kiềm chế được cảm xúc mà động tay động chân với Lạc Châu, bàn tay nắm lấy tóc của Lạc Châu mà kéo lê Lạc Châu ra khỏi bàn.

Lạc Châu khi bị Tống Anh Lạc túm tóc của mình, cô ấy cũng không phải dạng vừa, bàn tay của mình cũng không rảnh rỗi mà hai tay nắm lấy đầu của Tống Anh Lạc.

Châu Hi Nhã nhìn mà hết hồn, bụp tay che miệng đang há hốc. Cô ấy tính lao vào ngăn cản Tống Anh Lạc, hòng tách cô bạn của mình là vị lớp phó tính tình kiêu kì kia ra.

Trận đánh cũng đã kéo theo nhiều người, thấy Châu Hi Nhã định tiến tới ngăn cản Tống Anh Lạc thì Hứa Như Yến cũng không thể để một mình cô bạn của mình chiến đấu được, cũng giống Tống Anh Lạc túm lấy tóc của Châu Hi Nhã.

Châu Hi Nhã đang muốn đứng ra ngăn cản thì lại bị một lực tác động ở phía sau túm vào đầu của mình, quay đầu lại thì thấy Hứa Như Yến đang túm lấy tóc của mình, "Cái gì vậy hả?" cô ấy cũng không hiền lành như dáng vẻ thường gặp ở trên lớp, cũng lấy tay bấu lấy tay của Hứa Như Yến.

Trời ơi, thật hỗn loạn mà.

Cả lớp như há hốc mồm nhìn trận chiến đang xảy ra, không dám tiến lên ngăn cản, chỉ vì sợ bị cuốn vào. Nghĩ đến là thấy da đầu mình đau đau. Chỉ có thể ngồi xem như xem một phim truyền hình đang đến tập gay cấn.

Bên ngoài phòng thì nhốn nhào hết cả lên, người thì cổ vũ cho Tống Anh Lạc, người vì cổ vũ cho Lạc Châu. Có người thì nhân cơ hội này, lấy điện thoại ra quay.

Nhức nhức cái đầu thiệt chứ. Thứ hai đầu tuần mà chuyện gì xảy ra ở lớp 12-1 vậy hả?

Giang Tuấn Phi chứng kiến hết cả hai màn này, liền muốn can ngăn. Cậu chàng đứng gần phía Hứa Như Yến và Châu Hi Nhã nhất, liền không suy nghĩ mà can ngăn hai cô gái này. Nhưng cớ sao, cậu đâu phải người gây chuyện mà lại cũng bị túm tóc thế này?

"Chết tiệt, Hứa Như Yến cậu có bệnh à, cậu túm tóc tôi làm gì hả?"



Lần đầu tiên mọi người nghe được tiếng chửi tục phát ra từ miệng lớp trưởng đáng kính, mọi người cũng từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.

Hứa Như Yến trừng mắt lên nhìn Giang Tuấn Phi: "Cậu không phải là cùng phe với con nhỏ này hả? Nếu vậy cậu cũng đáng bị đánh lắm."

Bên này, Cố Ngọc Như cũng không thể đứng im, liền vô can ngăn Lạc Châu và Tống Anh Lạc: "Các cậu thôi đi, hai người đang diễn kịch cho cả mọi người cùng xem đấy."

Tống Anh Lạc và Lạc Châu như mất hết lí trí, mặc kệ cô nói cái gì, hai người không quan tâm, Lạc Châu liền giữ cho đầu của Tống Anh Lạc đối diện với đầu mình. Tống Anh Lạc thì không biết cô ấy đang làm cái trò gì, cũng tùy theo Lạc Châu để đầu đối diện với cô ấy.

Lạc Châu lại không ngờ Tống Anh Lạc lại phối hợp như vậy, liền tung ra tuyệt kĩ: "Cậu chính là người gây chuyện trước, cậu chính là ghen ghét với Ngọc Như."

Cố Ngọc Như can ngăn không được mà lại thấy cô ấy làm ra tư thế tuyệt chiêu ấy, liền biết cô ấy tính làm gì. Gì chứ, tuyệt chiêu này khi đánh nhau của Lạc Châu thật sự rất là đau, rất là thốn. Mặc dù cô chưa từng nếm trải chiêu trò này của Lạc Châu, nhưng chứng kiến người đã từng nếm trải chiêu trò này của Lạc Châu đã rất đau đớn. Cô lúc này ra sức ngăn cản, không thể để vị tiểu thư này bị trúng mánh khóe này. Nhưng sức cô không đủ, căn bản không thể tách hai người ra.

Cộp một cái. Đầu Lạc Châu đụng một cái thật mạnh vào trán của Tống Anh Lạc.

Tống Anh Lạc đau đớn mà sững người, liền thả bàn tay đang túm lấy tóc của Lạc Châu ra. Nhưng vì đau quá mà cô ấy lại giơ hai tay nắm đầu Lạc Châu. Cô ấy cũng bắt chước lấy Lạc Châu, làm hành động tương tự: "Con mẹ nó đau chết tôi. Tôi sẽ giết chết cậu, cái đồ xấu xí."

Cộp mốt phát vào chán của Lạc Châu. Cô ấy là lần đầu tiên nếm trải chính cái chiêu thức mà cô ấy hay dùng khi đánh nhau này. Con mẹ nó đau thật chứ. Mở miệng hung hăng nói: "Cậu dám bắt chước tôi hả, cái thứ õng ẹo, ghen ăn tức ở, đỏng đảnh, tiểu thư, xấu xa, suốt ngày như keo bám dính mà dính chặt Cao Hữu Phong này."

Tống Anh Lạc lần đầu tiên nghe người khác xỉ nhục mình như vậy mà bàn tay nắm lấy tóc của Lạc Châu càng thêm lực: "Cái gì hả?"

Lạc Châu không nhường nhịn, tay cũng không chịu buông tha cho da đầu của Tống Anh Lạc: "Lời hay thì không nói nhiều. Cậu không nghe được thì thật đáng tiếc."

Cố Ngọc Như không biết phải làm sao để tách hai người bọn họ ra, liền kêu mấy bạn học nam trong lớp đến giúp đỡ.

Những người ở ngoài lớp đứng chứng kiến một màn ẩu đả trong lớp 12-1 càng thêm nhộn nhịp. Có người đã chạy đi bẩm báo cho bên thầy quản lý khối mười hai.

"Các em đang làm cái gì vậy hả?" Một giọng nói đầy quyền lực vang lên. Mọi người trong lớp quay đầu lại nhìn về phía phát ra tiếng nói.