Chờ Em Bước Đến Bên Anh

Chương 15: Mình đưa cậu về nhà



Buổi tối, trong quán vẫn đông người ra vào. Cố Ngọc Như không thấy lạ, đi xuống lại bắt gặp anh Nhiên đến kiểm tra công việc của nhân viên, thật ra chủ yếu là kiểm tra doanh thu ngày hôm nay như nào.

Anh Nhiên đang ngó phải ngó nghiêng thì bắt gặp Cố Ngọc Như từ cầu thang đi xuống.

“Tiểu Như? Sao giờ em vẫn chưa về nhà?”

Cố Ngọc Như dừng lại: “Em với bạn cùng ngồi học bài. Giờ mới xong.”

Anh Nhiên nghe cô nói vậy, ngó đầu ra đằng sau nhìn liếc.

Là một chàng trai cao hơn anh, vẻ ngoài rất bắt mắt, nhưng vẻ mặt rất lạnh lùng, thờ ơ với mọi thứ. Thật sự với ngoài hình nổi bật này, nếu làm việc trong quán của anh sẽ rất hút được không ít khách đến. Nhưng anh Nhiên cũng quan sát rất kĩ, đồ trên người Cao Hữu Phong không phải hạng xoàng, trên người khác lên bộ đồ toàn hàng hiệu từ đầu đến chân, nhìn thôi cũng biết là một thiếu gia nhà giàu nứt đổ vách đây mà. Sẽ không thiếu tiền mà đồng ý đến quán anh làm việc đâu.

Từ sau khi thuê được một vài nhân viên có vẻ ngoài bắt mắt, lượng khách đến Enchant cũng đã tăng lên rất nhiều. Anh Nhiên thật sự rất muốn cậu bạn này của Cố Ngọc Như đến làm chỗ của anh, nhưng suy đi nghĩ lại thở dài ngao ngán rằng không cần mở lời cũng biết sẽ nhận được câu trả lời là từ chối.

“Thế à… vậy em về sớm đi. Trễ vậy rồi sợ không lên được chuyến xe cuối cùng về nhà em.” Vẻ mặt tiếc nuối, nhưng câu sau lại rất quan tâm tới Cố Ngọc Như.

“Em về đây à.” Cố Ngọc Như cũng lễ phép chào hỏi anh Nhiên, bước ra khỏi quán.

Cố Ngọc Như quay đầu lại nhìn Cao Hữu Phong: “Mình về đây.”

Cao Hữu Phong có vẻ còn luyến tiếc thời gian ở cạnh cô: “Mình đưa cậu về nhà.”

Cố Ngọc Như như nghe phải một tin kinh hãi. Gì vậy chứ? Mình nghe nhầm hả.

Thấy cô cứ nhìn mình trợn tròn mắt, cậu khụ khụ vài tiếng: “Trễ vậy rồi, một mình cậu đi không an toàn lắm. Mình chỉ là lo cậu sẽ gặp phải chuyện gì thôi.”

Cố Ngọc Như nghe cậu giải thích mà buồn cười: “Xì. Mình thì sẽ gặp chuyện gì chứ? Đường mình đi cũng quen rồi, không có chuyện gì đâu. Cậu về đi.”

Xong quay đầu bước đi đến phía trạm xe buýt ở đầu đường Thiên Hòa.

Thấy cô từ chối như vậy cũng không muốn làm khó cô nữa, nhìn cô bước đi một mình mà thở dài.

Cố Ngọc Như thoáng chốc đi đến trạm xe buýt, vừa kịp xe buýt đến.

“Thật may quá, mình vẫn kịp lên chuyến cuối cùng.”

Sau khi thấy Cố Ngọc Như lên xe buýt, Cao Hữu Phong đứng từ xa chứng kiến hết thảy. Trong lòng âm thầm thở phào.

Thật ra sau khi cô từ chối, cậu vẫn chưa đi ngay, chỉ là trong thâm tâm cậu muốn đưa cô về mà đi phía sau cô, nhìn cô an toàn trên đường về nhà thì trong lòng cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu thật không hiểu tại sao bản thân mình như vậy nữa. Thật sự là ngưỡng mộ, si mê cô đến vậy sao?

Hôm nay cùng cô ngồi làm bài tập toán, trong lòng thấy rất phấn khích, cảm thấy còn hứng thú hơn cả việc có thể chơi bóng rổ suốt ngày, hay là chơi thắng một trò chơi nào đó trên điện thoại. Cậu thấy bản thân mình mấy ngày nay có sự thay đổi rất lớn. Không biết là nên vui hay nên buồn đây.

Đứng nhìn cô lên chuyến xe buýt để về nhà, cậu quyết định bắt một chiếc taxi theo đuôi sau chiếc xe buýt mà cô lên.

Hơn nửa tiếng sau, xe buýt cũng di chuyển đến trạm xuống nhà Cố Ngọc Như. Cô bước xuống một thân một mình đi vào con hẻm nhỏ dẫn đến nhà của cô.

Trời đã tối thui, không còn nghe thấy tiếng nô đùa nghịch ngợm của những đứa trẻ ban sáng nữa, thay vào đó là một không gian được bóng tối bao phủ xung quanh mà cô mịch. Đèn đường chập chờn nháy tắt cũng tạo nên hiệu ứng đáng sợ với những người chưa quen thuộc nẻo đường ở đây, chỉ là đối với cô, quá đỗi quen thuộc rồi, không còn thấy đáng sợ như ban đầu nữa.



Từ xa, một bóng đen cao lớn đứng trong bóng tối giữa một đám người lưu manh, bước về phía Cố Ngọc Như. Người đàn ông, thân hình xăm trổ những họa tiết kì dị, nở nụ cười man rợ làm gương mặt biến dạng trống rất dọa người.

Đang đi, bất thình lình bị chặn ở giữa con hẻm nhỏ. Trong đầu cô, suy nghĩ về viễn cảnh nhà mình vừa mới đón tiếp một vị khách không mời mà đến. Không phải là đến nhà cô đòi nợi đó chứ?

Cô bỗng run sợ.

Trước mặt cô, người này không phải là Uy Ca, người tính khí lưu manh nhưng rất dễ nói chuyện. Người đàn ông hung hãn đáng sợ này, trước đó cô chưa từng gặp qua. Cảm giác đến cô là sự sợ hãi, không thể trêu trọc vào.

Người đàn ông lên tiếng trước: “Mày không phải đứa con gái út của Cố Tiện chứ?”

Cô trừng mắt nghe người đàn ông nhắc đến cái tên khiến cô chán ghét từ lâu, không phủ nhận, đè ép sự sợ hãi ở trong lòng, giọng nói bình tĩnh: “Phải.”

“Không tò mò tại sao tao biết người cha đáng khinh của mày sao?” Người đàn ông nhìn vẻ mặt bĩnh tĩnh của cô.

Cô không trả lời câu hỏi của hắn mà trực tiếp nói thẳng ra: “Không phải anh đến nhà đòi nợ sao?”

Hắn nhìn cô hừ lạnh: “Đáng khen cho bản lĩnh không sợ gì ai của mày, khác hẳn với người anh trai nhút nhát kia của mày nhỉ.”

Sắc mặt cô thoáng thay đổi, trong lòng đang lo sợ không biết mẹ và anh trai mình có làm sao không, môi nhấp nháy: “Không phải là đến đòi nợ sao? Đòi xong rồi thì đi đi. Chặn tôi ở đây cũng không có đồng nào cho mấy người.”

Người đàn ông nhếch mày, khoát khoát tay kêu một trong những đàn em đưa hắn điếu thuốc. Đàn em ấy tiến lên đưa thuốc và châm lửa cho hắn, xong lại lùi về phía sau.

“Không đòi được tiền. Phải làm sao đây nhỉ? Có nên đem mày đi bán để lấy tiền nợ không?”

“Tao nói cho mày biết, thằng chuột nhắt giả dạng hổ báo Uy Ca đó, đã cầm hết tiền trả nợ của nhà mày chạy trốn rồi. Hừ, hình như là một vạn đấy. Ông Triệu đang cho người truy lùng hắn mấy được một tuần này rồi. Nhưng vẫn là chưa tìm ra. Mày nói xem, hắn cầm tiền của nhà mày chạy trốn, xem có khốn khiếp không chứ? Tiền bố mày nợ được anh mày trả lại không về được đến tay của ông Triệu, mày nói xem, e rằng nhà mày vẫn phải trả lại số tiền gốc hai vạn ấy.”

Mặt cô như bị cắt không còn một giọt máu, sắc mặt trắng bệch hẳn ra sau khi nghe tin ấy: “Nhà tôi đã trả mấy người được một vạn rồi. Tiền không tới tay mấy người là do mấy người làm ăn thất trách, để mất tiền. Chúng tôi không có trách nhiệm phải trả lại một vạn mà chúng tôi đã trả.”

Hắn như nghe phải chuyện hài, vung tát lên mặt cô: “Con khốn này, mày nói chuyện thật không có lí lẽ. Tao nói cho mày biết, tao không có như thằng Uy Ca đấy, không dễ nói chuyện đâu. Tao thấy ý của ông Triệu vẫn là hay nhất, nên bắt mày về với tụi tao, coi như mày là thứ đồ trả nợ cho nhà mày.”

Hắn quay đầu, ra lệnh cho đám đàn em phía sau hắn tiến lên bắt trói cô. Cô hoảng sợ, ý định chạy ngược lại ra đầu hẻm, nhưng người đàn ông đứng trước cô như thể nhìn thấu được ý định của cô, đưa tay nắm lấy cô, không cho cô chạy thoát.

Cố Ngọc Như trở nên bất bình tĩnh, giãy giụa thoát ra khỏi người đàn ông cao lớn này: “Cứu tôi với, cứu tôi với. Các người bỏ tôi ra.”

Cô tưởng chừng như lần này không thể chạy thoát ra khỏi đám người này, tuyệt vọng mà suy nghĩ cho sau này của cô.

“Một đám đàn ông lại đi uy hiếp, bắt nạt một cô gái. Liệu có xứng đáng được gọi là đàn ông hay không?”

Một giọng nói lạnh lùng từ đâu vang lên, cả đám người sững sờ. Cố Ngọc Như cũng không khác gì bọn họ, nghe thấy tiếng người bước đến, cô như một người chết đuối liều mạng vớ cọc, nhân cơ hội này mở miệng cầu cứu: “Cứu tôi với, làm ơn cứu tôi với.”

Bóng dáng người bước đến đi đến phía cô. Cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, là mùi hương mà ở quán cafe nơi cô làm việc, cô cùng cậu ngồi làm bài tập toán đã ngửi thấy được, liều mạng giãy giụa để nhìn cậu thêm rõ hơn.

Gương mặt cậu lộ diện dưới ánh sáng chập chờn yếu ớt ở con hẻm nhỏ. Cô như nhìn thấy ma, giật mình, cũng có phần kinh ngạc, không nói được câu gì.

Cậu chứng kiến hết thảy biểu cảm của cô, thu hết vào con mắt, giương ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông đang bắt lấy cổ tay của cô.

Giọng điệu của cậu nhẹ tênh, người nghe không nghe rõ được có cảm xúc gì: “Buông tay ra được chứ?”

Người đàn ông nhíu nhíu mày: “Mày là thằng nào hả? Còn đứng ra lệnh cho tao?”



Vừa dứt lời một cú đấm mạnh mẽ bay đến trước mặt. Bốp một phát vào má phải của người đàn ông, loạng choạng lùi về sau mấy bước mà thả tay Cố Ngọc Như ra.

Còn Cố Ngọc Như thì đờ ra khi thấy cậu tung cú đấm vào mặt tên người đàn ông kia. Cô có thể cảm nhận được lực tay của cậu khi vung ra rất mạnh, và cũng rất chuẩn xác. Như lúc mà cậu chơi bóng rổ vào ngày hôm ấy vậy.

Cao Hữu Phong đứng trước cô bảo vệ, ánh mắt đỏ lừ nhìn người đàn ông kia. Nhưng lại dần lo lắng vì hành động bất chợt vừa rồi của cậu. Vì cậu động thủ trước nên đã vào thế bị động. Khả năng của cậu có thể đánh gục được hết mấy tên này, chỉ là bị cô vướng víu nên không thể thành công hoàn toàn.

Cả đám người này thất kinh nhìn đại ca của bọn chúng bị đánh vào mặt, liền động thủ ra tay với Cao Hữu Phong. Cậu nhanh chóng né đòn, cũng đồng thời che chắn cho Cố Ngọc Như ở sau lưng. Anh cũng không bị động đợi mấy tên này đến đánh anh mà chân tay linh hoạt, di chuyển nhanh nhẹn, né được tất cả các đòn tấn công, tung cú đánh vào đúng chỗ hiểm trên cơ thể, ngã oài ra đường.

Tên đàn ông kia sau khi bị cậu đánh vào mặt cũng tiến lên trả thù, hắn tung những cú đánh hướng đến cậu nhưng cậu lại nhanh chóng né được. Hắn không đánh trúng được cậu liền chơi bẩn lấy ra một con dao được đặt ở trong túi áo, cầm dao vung về cậu nhằm muốn cậu bị thương.

Không được như ý muốn, hắn được các anh em hô tụng là tử thần mà lần này lại không thể xử lí thằng oắt con này. Hắn chuyển mục tiêu sang Cố Ngọc Như, nhằm đe dọa cậu.

Trong lúc đánh nhau, cậu vì di chuyển để né tránh các đòn đánh của tên này nên khoảng cách có hơi xa với cô. Thấu được chiêu trò của hắn, cậu nhấc chân, xoay người đá vào đầu của hắn thêm một lần nữa. Lần này cậu làm cho hắn ngã sõng soài xuống đất, cậu liền liên tiếp tung các cú đấm đấm vào mặt hắn nhằm muốn hắn bất tỉnh.

Đánh được một lúc, một bàn tay nhỏ bé bắt lấy tay cậu: “Cậu, cậu đừng đánh nữa. Hắn bất tỉnh rồi.”

Vẻ mặt cô sợ sệt, giọng nói run run. Chứng kiến những màn này hẳn là cô đã sợ lắm.

Cao Hữu Phong cũng nghe cô, không đánh nữa, đứng lên, nhưng lại không nương tay, chân như cầu thủ bóng đá, sút vào hạ bộ của người đàn ông như sút một quả bóng, vẻ mặt không thương tiếc.

“Hự” một tiếng, phát ra từ người đàn ông, giờ phút này hoàn toàn bất tỉnh.

Cố Ngọc Như lại chứng kiến thêm một màn man rợ này, run rẩy mà nhìn Cao Hữu Phong phá phải của quý của tên đàn ông. Cô nhất thời không biết nói gì.

“Mình đưa cậu về nhà.”

Giờ phút này cô quá mệt mỏi, không còn sức mà từ chối cậu. Âm thầm đồng ý để cậu đưa về nhà.

Hai người, một trước một sau, im lặng không nói gì, chỉ có tiếng động từ chân phát ra.

Trong đầu Cao Hữu Phong lúc này có vô số câu hỏi muốn hỏi cô. Muốn hỏi tại sao cô lại dính líu đến bọn xã hội đen này? Tại sao nhà cô lại nợ tiền? Tại sao lại đi làm thêm? Tại sao, tại sao…?

Nhưng cậu lại không hỏi.

Đưa cô đến nhà, đứng trước cổng nhà, nhìn cô chật vật mở cửa, đáy lòng dâng lên cảm xúc khó chịu: “Cậu vào nhà xong rồi mình sẽ về.”

Cố Ngọc Như lại không ngờ cậu là người mở lời trước, không có tâm trạng nói nhiều: “Ừm.”

Mở cửa xong, nhưng vẫn chưa vào nhà, cô chần chừ quay người lại nhìn cậu. Cao Hữu Phong như nhìn thấu cô, cười khẽ: “Yên tâm, chuyện tối hôm nay mình sẽ không nói ra. Cậu vào nhà đi.”

Cố Ngọc Như lẳng lặng nhìn cậu nói vỏn vẹn hai từ cảm ơn rồi quay người bước vào nhà.

Cao Hữu Phong thấy cô đã an toàn bước vào nhà, sắc mặt không đổi lấy điện thoại ra gọi cho một người.

Bắt máy, giọng người trong điện thoại phát ra cung kính: “Thiếu gia, trễ như này có chuyện gì ạ?”

“Giúp cháu điều tra một người và một số chuyện với ạ.”