Chờ Đợi Mây Về Phía Bắc

Chương 3: (Quá khứ)



Lớp sơn bên ngoài tòa chung cư cũ này đã loang lỗ đến biến dạng, bởi vì là chung cư cũ, nên không có cửa ra vào, càng không có thang máy.

Nhà Vân Hạ ở lầu ba, hai người một trước một sau đi cầu thang bộ lên lầu ba.

"Nước, nước, tôi muốn uống nước. Tôi khát lắm rồi." Vân Hạ vừa mở cửa ra là Lâm Dũng đã chạy vọt vào trong nhà.

Nhà Vân Hạ không lớn cho lắm, căn hộ nhỏ này rộng khoảng bốn mươi mét vuông, có hai phòng ngủ và một phòng khách. Căn hộ trông cũng khá ngăn nắp, trong phòng khách có một cây đàn piano màu trắng trông không phù hợp với kết cấu của căn hộ này.

"Trên bàn đó, cậu tự rót đi, rót cho tôi một ly nữa." Vân Hạ đi ngang qua cây piano, tiện tay mở nắp đàn lên bấm vài nốt, sau đó đi đến bên cạnh sô pha, ném balo trên vai xuống sofa rồi ngồi bệch xuống.

Lâm Dũng không nói gì, cậu ấy vội vàng rót cho mình một ly nước từ cái bình thủy tinh được để trên bàn, sau đó mới rót một ly cho Vân Hạ.

Vân Hạ nhận lấy ly nước rồi ngẩng đầu uống một hơi, cậu nghỉ ngơi một chút rồi chỉ vào balo bên cạnh mình: "Bài tập ở trong balo, cậu chép nhanh đi, phải chép xong trong tối hôm nay, cả người tôi đổ đầy mồ hôi rồi, tôi đi tắm cái đã. "

Lâm Dũng mở balo của Vân Hạ ra, cậu ấy vừa moi đồ trong balo ra vừa nói: "Thịt xông khói... Xúc xích... Đồ chiên... Hạt dưa... ** má... Sao mà nhiều đồ ăn thế... Bài tập về nhà đâu..."

"Cứ tìm tiếp đi." Vân Hạ nói.

"Ồ! Tìm thấy rồi!" Cuối cùng Lâm Dũng cũng có thể lấy quyển bài tập bị đồ ăn đè đến nhăn nhúm trong balo ra, trên quyển bài tập dính đầy dầu mỡ, cậu ấy nói: "Chậc chậc chậc... Bài tập về nhà của cậu toàn là mùi thịt xông khói. "

"Nó vừa được vớt ra từ chảo dầu đó, cậu bớt nói nhảm lại mà chép lẹ đi." Vân Hạ dùng chân đạp nhẹ lên bắp chân Lâm Dũng một cái.

"Vậy nếu đang chép mà tôi ngửi thấy mấy mùi này nên đói bụng thì phải làm sao bây giờ?" Lâm Dũng cầm quyển bài tập đi tới trước bàn ăn, nhà Vân Hạ không có phòng riêng dành cho học tập, cho nên mỗi lần cậu làm bài tập đều làm trên bàn ăn cơm.

"Vậy cậu xé hai trang rồi ăn đi." Vân Hạ đứng lên định đi tắm.

"Mẹ nó. Cậu..." Lâm Dũng vừa định nói tiếp thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

"Hả?" Vân Hạ cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu dừng bước, hô to: "Ai vậy?"

"Xin chào, tôi là hàng xóm sống ở đối diện." Bên kia cánh cửa có giọng của một người phụ nữ.

Hàng xóm? Sống ở đối diện? Nhưng căn hộ đối diện căn hộ của cậu không có ai ở mà. Lúc trước có một đôi vợ chồng già sống ở đó, sau này bà cụ qua đời, ông cụ được con cái đón về ở chung, cho nên căn hộ đó được bỏ trống cả năm nay rồi. Hàng xóm mới chuyển đến khi nào vậy? Vân Hạ bối rối đứng yên, cậu tự hỏi liệu người ở bên ngoài có phải là lừa đảo không.

"Cháu là Vân Hạ đúng không?" Hình như người phụ nữ bên ngoài cũng biết Vân Hạ đang lo lắng, người đó nói: "Gia đình dì chuyển đến đây gần được một tháng rồi, cha mẹ của cháu cũng biết."

Nếu có thể nói ra được tên mình, Vân Hạ tính toán một chút thì thấy không giống lừa đảo cho lắm, hơn nữa cho dù là lừa đảo, cậu và Lâm Dũng là hai người con trai thì sợ cái gì. Nghĩ như vậy, Vân Hạ đi mở cửa.

"Xin chào, ôi, trông dì đẹp quá." Người phụ nữ đứng ngoài cửa khoảng 40 tuổi, đường nét mềm mại, cách ăn mặc vô cùng tinh tế, giọng điệu khi nói chuyện cũng rất dịu dàng, tay còn cầm một đĩa bánh ngọt đủ màu sắc, dì cười tủm tỉm nhìn Vân Hạ.

"... Xin chào..." Vân Hạ nói.

"À, dì ở căn hộ đối diện." Người phụ nữ chỉ chỉ phía sau, cánh cửa của căn hộ đối diện được mở ra. Cấu trúc của tòa nhà cũ kĩ này chính là một tầng có hai căn hộ. Xem ra người phụ nữ này đi ra từ căn hộ đó thật.

"Dạ, xin chào." Vân Hạ lại chào một lần nữa.

"Ừm, xin chào, xin chào..." Dì cười tủm tỉm nhìn Vân Hạ rồi đưa đĩa bánh ngọt qua cho cậu: "Đây là bánh ngọt mà dì làm, vừa hay khi nãy dì nghe thấy tiếng mở cửa ở bên đây nên đem qua chia cho cháu một ít. "

"Hả? Không cần đâu dì." Vân Hạ vội vàng xua tay từ chối.

"Không sao không sao, không cần khách sáo, ba mẹ của cháu cũng cho dì rất nhiều trái cây ngon." Dì nhét đĩa bánh vào tay Vân Hạ: "Dì nghe mẹ cháu nói gần đây cháu về quê ở với ông bà nội, cho nên dì không có cơ hội gặp cháu, mẹ cháu nói không sai, cháu đẹp trai thật đó. "

"Ồ... Vậy thì... Cảm ơn dì..." Đối mặt với người dì xinh đẹp vừa dịu lại vừa nhiệt tình như này, Vân Hạ thấy có hơi xấu hổ.

"Ha ha. Không sao cả, nếu thấy ngon thì lần sau cháu cứ đến căn hộ của dì chơi, dì làm cho cháu ăn tiếp, dì có một đứa con trai bằng tuổi cháu, chỉ vừa mới tới thôi nên thằng bé cũng không có bạn bè gì, sau này hai đứa có thể chơi chung với nhau đó. Tiếc là bây giờ thằng bé không có ở nhà, nếu không thì thằng bé có thể đến đây chào hỏi cháu một chút. "

"Dạ, được thôi dì." Vân Hạ khựng lại một chút rồi nói tiếp: "Lần sau cháu sẽ tìm con trai nhà dì chơi chung. "

"Ồ! Được thôi! Vậy dì về nhé! "

"Dạ, hẹn gặp lại ạ." Vân Hạ cười cười. Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng cậu cảm thấy người dì này khá dễ gần.

"Uầy, bánh trông đẹp thế." Vừa đóng cửa lại, Lâm Dũng liền xông tới nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tay cậu.

"Ừm, nhưng sao đối diện có người mới chuyển tới mà mẹ tôi không nói gì với tôi thế nhỉ." Vân Hạ đặt đĩa bánh ngọt lên bàn.

"Chắc là do bận quá nên không nhớ thôi." Lâm Dũng cầm lấy một cái bánh ngọt nhỏ đưa vào miệng: "** má! Ngon vãi! "

"Thật à? Vậy tôi cũng phải nếm thử một chút." Vân Hạ rất thích ăn đồ ngọt, cho nên cậu không phản kháng được sức hấp dẫn của mấy cái bánh này.

"Ừm, đúng là rất ngon."

"Này, tôi khá thích bánh mà dì này làm đó..." Vân Hạ thỏa mãn liếm kem còn vương lại trên khóe miệng mình.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Sau khi ăn bánh xong, Lâm Dũng mới hài lòng quay lại bàn ăn mà chép bài tập.

Vân Hạ gửi tin nhắn cho ông nội nói mình đã về nhà an toàn rồi mới đi tắm rửa, lúc tắm xong thì cậu ngủ một giấc, mãi cho đến khi có tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu mới tỉnh giấc. Lúc thức giấc, cậu thấy Lâm Dũng đang nằm ngủ gục trên bàn ăn.

"Mẹ.." Vân Hạ mơ màng mà nhận điện thoại.

"Con trai à, con về rồi sao?" Bên cạnh giọng nói của mẹ, cậu còn nghe thấy những tạp âm xung quanh, xem ra là mẹ cậu đang rất bận.

"Con về được một lúc rồi mẹ mới nhớ tới con." Vân Hạ dụi dụi mắt, cậu bĩu môi buồn bực nói.

"Ôi chao, xin lỗi con nhé, mẹ bận quá nên quên gọi lại cho con, ha ha..." Mẹ Vân Hạ cười cười nói.

"Không sao cả, con quen rồi, chỉ cần mẹ với ba nhớ là mình vẫn còn một đứa con là con là được rồi."

"Con trai mẹ đẹp như vậy, sao mẹ có thể quên được! À mà con thấy hàng xóm của chúng ta chưa?"

"Thấy rồi ạ, chiều nay dì có mang bánh qua cho con ăn."

"Vậy sao, vậy con có thấy con trai của nhà hàng xóm chưa?" Mẹ cậu hỏi.

"Không thấy."

"Mẹ nói cho con biết, nhan sắc của con trai nhà đó thật sự rất là...., nếu mẹ con trẻ thêm hai mươi tuổi nữa——"

"Có trẻ hơn hai mươi tuổi nữa em cũng chỉ có thể là vợ của anh!" Bỗng nhiên đầu dây bên kia phát ra giọng nói của ba cậu, Vân Hạ nghe xong không khỏi cười lớn.

"Vậy nếu em có thêm một đứa con gái nữa thì em sẽ gả nó đi, thế là xong!" Mẹ cậu bất mãn nói.

Mẹ của Vân Hạ là một người rất thích cái đẹp. Mỗi lần khi nhìn thấy trai xinh gái đẹp là hai mắt liền sáng rực lên, bây giờ mẹ cậu vẫn đang thích một ngôi sao đẹp trai nào đó.

"Mẹ, nhìn người không phải chỉ nhìn vẻ bề ngoài là xong, vẻ đẹp tâm hồn cũng rất quan trọng." Vân Hạ đi tới phía sau Lâm Dũng rồi đánh vào gáy cậu ấy một cái: "Nhưng mấy cái bánh hôm nay của dì cho rất ngon. "

Lâm Dũng vốn đang liêm diêm, bị Vân Hạ đánh một cái thì liền tỉnh ngủ.

"À, mấy cái bánh mì mà dì Trương làm cũng khá ngon, bữa trưa gần đây của mẹ với ba đều ăn bánh mì do người ta làm..."

"Hả? Quan hệ của mọi người tốt đến vậy sao?" Vân Hạ giật mình hỏi.

"Ừm, dì Trương là người tốt, mẹ có gặp chồng của dì ấy vài lần, hình như là khá ít nói, trông có hơi——"

"Dì, bán cho cháu một hộp mít." Đầu dây bên kia phát ra một giọng nói xa lạ.

"Được, đến ngay đây! Con trai à, mẹ không nói nữa, tối nay con tự nấu cơm ăn đi, tối nay mẹ sẽ về, mẹ nhớ con trai yêu quý của mẹ chết đi được."

"Dạ." Vân Hạ cúp điện thoại.

"Cậu vẫn chưa chép xong à?" Vân Hạ liếc mắt nhìn đống chữ như gà bới của Lâm Dũng.

"Tôi mệt chết đi nữa, cánh tay đau! Tay đau! Vai đau! "Lâm Dũng nói xong thì xoay xoay cổ tay với vẻ mặt đáng thương: "Sau này tôi sẽ không để đến ngày cuối mới làm bài tập nữa, đúng là tra tấn mà. "

"Cậu nên viết câu này ra giấy rồi dán lên giường để mỗi ngày đều có thể đọc nó." Vân Hạ nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn bảy giờ.

"Lát nữa tôi nấu cơm, cậu chép nhanh đi, ở lại ăn cơm rồi hãy về." Vân Hạ nói.

"Anh Vân! Sao cậu lại đảm đang quá vậy? Từ nhỏ đã biết giặt giũ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, trông cậu thành thạo chẳng khác gì nàng dâu cả. "

"Tôi không phải là cậu ấm như cậu, mỗi ngày đều có cơm dâng lên tận miệng, nếu tôi không nấu cơm, ba mẹ tôi sẽ chết đói đó."

Đây là sự thật, ba mẹ Vân Hạ không có thời gian nấu cơm, từ nhỏ Vân Hạ đã học nấu cơm, mỗi khi làm bài tập xong cậu sẽ nấu cơm cho ba mẹ, nếu ba mẹ không có thời gian về ăn cơm thì cậu sẽ tự ăn, ăn xong rồi sẽ dở cơm mang đến cửa hàng trái cây cho ba mẹ, hoặc đôi lúc sẽ có một người quay về ăn cơm, người kia ở lại trông cửa hàng. Sau khi người này ăn cơm xong sẽ dở cơm đem cho người kia. Hoặc nếu quá bận thì bọn họ sẽ ăn ở ngoài, có khi là không ăn luôn.

Tóm lại, mặc dù nhìn Vân Hạ chẳng khác gì cậu ấm nhà giàu nhưng cậu là người rất giỏi việc nhà. Ba mẹ cậu đối xử với cậu như người bạn cùng phòng với mình vậy, Vân Hạ rất ít khi để cho ba mẹ mình lo lắng, cậu là một đứa con rất vâng lời, cậu luôn cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của ba mẹ mình.

Như là, mẹ cậu thích piano, chỉ vừa mới tốt nghiệp tiểu học thôi mà Vân Hạ đã đạt được chứng chỉ Piara cấp 10*.

*Chứng chỉ Piara là một loại chứng chỉ trong lĩnh vực biểu diễn Piano được cung cấp bởi Toyo Piano Nhật Bản, đây là 1 trong những bằng cấp Biểu diễn Piano uy tín và có giá trị ở Nhật.

Như là, ba cậu rất thích ăn đồ Tứ Xuyên, Vân Hạ cố gắng học làm các món ăn khác nhau cho ba mình.