Chờ Đến Khi Em Yêu Anh

Chương 13: Vén màn sự thật



"E hèm. Tôi không cố ý cản trở đâu nhưng mà... Có thể giải thích cho tôi chuyện này là thế nào không, thưa hai vị ?"

Khoé môi cong thu lại, Ngôn Bách Nhiên lập tức bật chế độ "đấu mắt", cứ đè thẳng hướng gương chiếu hậu mà nhìn, làm không khí trên xe nghẹt thở đến bức người.

Im lặng hồi lâu, anh mới nhắm mắt lại, một tay ôm chặt lấy eo cô, một tay nới lỏng cà vạt, lạnh lùng quăng một câu :

"Cậu có tin là mình sẽ chết vì tội cản trở người thi hành công vụ không ?"

"Không, tôi không hỏi nữa ạ."

Chưa đợi đến quá 3 giây thì trợ lý Mặc đã vội vàng đáp, anh thiết nghĩ điều quan trong nhất bây giờ mà mình nên làm là "khoá miệng" lại. Chứ nếu không thì Ngôn Bách Nhiên thật sự sẽ giết chết anh mất.

"Vậy anh có thể kể cho tôi nghe không ?"

Quay lại khoảng 1 tiếng trước...

"Em đừng cựa quậy, để yên, chỉ một lát thôi."

Lợi dụng tính năng tiện lợi của chiếc tai nghe có chức năng truyền âm và phát âm được lắp đặt trên cùng một chỗ, nên nhân lúc gục mặt dựa vào vai Hàm Nghi, anh đã vòng tay ra phía sau cổ cô, rồi lén tháo tai nghe để không bị nhìn thấy.

Và dĩ nhiên nếu để tai nghe với khoảng cách xa người đang nói, chúng sẽ không thể truyền âm đi được.

"Hàm Nghi, em có muốn cùng tôi diễn một màn kịch không ?"

Anh thì thầm vào tai khiến cô có chút giật mình, đang định hỏi anh mọi chuyện thì đã bị anh Ngôn Bách Nhiên vội vàng ngăn cản :

"Suỵt, phía đối diện có camera"

Cô đưa mắt nhìn thoáng qua, quả thật, phía đối diện bức tường họ đang đứng đã được gắn thiết bị quan sát.



"Vậy tôi phải làm gì ?"

*Đ*ể môi mình áp sát lại trán anh, cô khẽ hỏi.

"Em chỉ cần giả vờ chết là được, hãy diễn thật giống. Mọi chuyện trông cậy vào em, Hàm Nghi à."

Còn chưa để cô kịp phản ứng thì Ngôn Bách Nhiên đã nổ một phát súng. Dù không biết anh đã làm gì nhưng Hàm Nghi biết rằng, đây là lúc bản thân nên tin tưởng và hoàn thành màn kịch này.

Chỉ khi vừa cảm nhận phía sau lưng có một nguồn chất lỏng thấm dính vào, Hàm Nghi lập tức nghe được tiếng nói bên tai :

"Diễn thôi."

Mà anh lúc này cũng đã lén đeo tai nghe lại, sau đó rời khỏi đôi vai cô.

Và cứ thế, một màn "chia ly" đẫm nước mắt đã diễn ra thật suôn sẻ mà không bị phát hiện, và lợi thế là cả hai đang đứng nép sát tường nên mọi hành động trở nên dễ dàng hơn.

Do có sự chuẩn bị trước mà ngay khi viên đạn dược bắn ra, Ngôn Bách Nhiên đã lấy một tấm thép dày chắn sau lưng Hàm Nghi để đỡ đạn, gói phẩm màu được mở hờ trước cũng thế.

Chỉ cần sau khi viên đạn được bắn ra, áo cô có dính chút phẩm màu đỏ, lại thêm một màn oán trách...

Vậy là kế hoạch đã thành công mĩ mãn.

Tuy Hàm Nghi đã phối hợp với anh để diễn màn kịch này, nhưng người đã chuẩn bị đầy đủ để kế hoạch thành công chỉ có mình Ngôn Bách Nhiên. Do đó cô nghi ngờ rằng anh đã biết trước được mọi chuyện và muốn hỏi rõ đầu đuôi sự việc.

"Bây giờ không phải lúc. Lát nữa về, tôi kể em nghe."

Ngôn Bách Nhiên cầm lấy bàn tay cô vừa mân mê từng ngón tay, vừa nói.

"Sao lại không phải lúc, hay là anh không muốn kể."

Hàm Nghi bĩu môi, đôi mắt mong chờ nhìn vào anh như thể oán trách.



Anh khẽ liếc nhìn Hàm Nghi. Chỉ trong chốc lát, nụ cười gian xảo ấy lại thoáng xuất hiện trên gương mặt nam tính

"Được thôi, nếu em muốn tôi kể..."

Đoạn anh lại đưa ngón tay quét qua vành môi nhỏ nhắn một lượt.

"Vậy thì hôn tôi đi."

Hàm Nghi hết nhìn đôi môi vừa bị đụng chạm lại nhìn nụ cười đắc ý của ai đó thì vừa giận lại vừa xấu hổ.

Trợ lý Mặc ngồi ghế lái cũng chỉnh lại gương chiếu hậu, để tránh nhìn những thứ không nên nhìn.

"Vô sỉ."

Cô cắn cắn môi rồi mắng Ngôn Bách Nhiên một câu, sau đó ngoảnh mặt đi nơi khác né tránh.

Thế là xuyên suốt cả đoạn đường, Hàm Nghi cứ vậy ngồi trên đùi anh.

Một người ngại ngùng quay đi, còn một người thì cứ mãi ngắm nhìn cái dáng vẻ kia trông thích thú vô cùng.

Chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng lớn. Cô lúc này mới để ý đến nơi đang dừng lại, vội vàng cuống cuồng hỏi :

"Anh...anh đưa tôi đi đâu vậy ?"

Ngôn Bách Nhiên ôm eo cô kéo chặt vào, đưa mặt mình lại gần mặt cô, đoạn lại cúi xuống, ghé sát vành tai.

Lúc này chiếc cửa lớn cũng từ từ được mở ra.

"Về nhà tôi."