Chờ Ánh Dương Quay Đầu Nhìn Tôi

Chương 25: Mẹ Anh Biết Chuyện



- “Mẹ…mẹ sao lại ở đây ạ”

Tôi lắp bắp nói với người ngoài cửa không ai khác chính là mẹ anh. Gương mặt mẹ anh lúc này trông vô cùng tức giận.

- “Mẹ mới phải là người hỏi con, sao con lại ở đây”

- “Mẹ…Thật ra….”

- “Mẹ đến đây không muốn nghe con giải thích. Mẹ muốn đưa con đến chỗ Lâm Phong. Mẹ muốn nghe chính miệng nó nói”

—————

Công Ty LP

Trợ lí của anh đang định đi ra ngoài thì nhìn thấy mẹ anh cùng cô đến.

- “Phu nhân, bác có chuyện gì sao lại đến đây thế này ạ?”

- “Chào cậu, tôi muốn gặp Lâm Phong một chút.”

Trợ lý nhìn vẻ mặt của phu nhân không được vui. Nhận ra có điều gì không đúng liền nhanh nhảu nói:

- “Thưa phu nhân, cậu chủ đang đi gặp khách hàng rồi ạ”

- “Cậu đừng bao che cho nó. Con tôi, tôi biết nó đang ở đâu.”

Nói rồi mẹ anh liền dắt tay tôi đi. Trợ lý nhìn thấy tình hình không ổn. Tay run rẩy lấy điện thoại từ túi quần. Định gọi báo cho anh một tiếng nhưng

- “Chết tiệt, sao điện thoại lại hết pin đúng lúc này.”

- “Giám đốc, tôi mong anh tai qua nạn khỏi”

Vừa nói trợ lý nuốt nước bọt một cái. Trong đầu nghĩ đến vô số cảnh giám đốc của mình bị bầm mặt, tím người.



————-

*Cạch*- cánh cửa phòng tổng giám đốc được mở ra một cách mạnh bạo

Lâm Phong đang bận kiểm tra lại sổ sách. Thấy có người vào không gõ cửa. Liền lên tiếng quát:

- “Ra ngoài”

Mẹ anh vốn đã rất tức giận. Thấy anh dở giọng điệu đó càng muốn xé xác anh thành từng mảnh.

- “Mày nói với mẹ mày giọng điệu thế hả con”

Anh ngạc nhiên ngẩng đầu:

- “Mẹ, sao mẹ lại ở đây. Không phải mẹ đang ở nước ngoài sao”

Chưa hết bất ngờ này lại đến bất ngờ khác. Mắt anh đảo về phía sau mẹ mình. Ánh mắt từ bất ngờ chuyển sang tức giận nhìn tôi.

- “Có cả Ngọc Chi ở đây. Con mau nói cho mẹ chuyện gì xảy ra khiến Ngọc Chi ở nhà trọ?”

- “Mẹ, chúng con ly hôn rồi”

- “Tại sao, không phải mấy tháng trước vẫn hạnh phúc vui vẻ sao”

- “Do không hợp thì ly hôn ạ”

Mẹ anh không tin nhìn sang tôi:

- “Ngọc Chi, phải thế không”

Tôi nhẹ giọng đáp:

- “Vâng, là con và Lâm Phong không hợp ạ”



Mẹ anh bừng bừng lửa giận quát:

- “Đến giây phút này hai đứa vẫn quyết định nói dối mẹ. Lâm Phong mẹ quá thất vọng về con. Những gì con làm cho Ngọc Chi mẹ biết hết rồi. Cả con Khánh Chi nữa. Mẹ bảo thế nào, tránh xa nó ra cơ mà.”

Anh im lặng không nói được lời nào. Im lặng nghe lời chỉ trích.Cũng đang suy nghĩ mọi chuyện anh đều giấu rất kĩ. Sao mà mẹ vẫn biết được.

Chuyện mẹ anh biết được sự thật phải quay trở lại 2 ngày trước.

Đúng hôm anh đưa giấy ly hôn cho cô. Đêm hôm, Lâm Phong đã hẹn Tuấn Hạo đến quán bar uống. Trong lúc say sỉn đã nói hết mọi chuyện.

Cũng trong đêm đó, Tuấn Hạo không chịu được mà gọi điện cho bác gái, tức là mẹ anh. Kệ hết mọi chuyện mà Lâm Phong đã làm. Tuấn Hạo biết, anh chắc chắn sẽ tính xổ với mình. Nhưng Tuấn Hạo không thể nào trơ mặt nhìn một cô gái khổ sở bị bạn mình chèn ép đến bước đường cùng.

Quay trở lại thực tại

Hiện tại người và mặt anh đã bị bầm tím. Và tất nhiên là do mẹ anh làm. Tôi cũng đã ngăn cản nhưng không được.

Hả giận xong, mẹ anh liền dắt tay tôi đi về. Mặc anh đau đớn ra sao. Trước khi đi mẹ anh nói:

- “Về sau đừng có nhìn mặt tôi. Anh không phải con tôi nữa.”

Bước vào trong tháng máy, mẹ anh ân cần hỏi han tôi:

- “Con có sao không”

- “Con đừng sợ. Có mẹ ở đây không ai bắt nạt con nữa.”

- “Nếu con mệt cứ dựa vào người mẹ. Mẹ có thể bảo vệ con”

Tôi chỉ im lặng nhìn mẹ anh. Không biết nói gì cho phải phép.

Vào trong xe, không chịu đựng được nữa, tôi ôm mẹ anh rồi oà khóc. Mẹ anh cũng vỗ về an ủi tôi.

Nhưng chưa cảm nhận tình mẹ con được bao lâu thì đột nhiên….