Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 138: Này sóng là chính mình tặng



Cửa sổ tĩnh lặng, bóng người thành đôi, căn phòng đột nhiên trở nên an tĩnh, tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng thở của đối phương, phân không ra là nhanh hay là chậm, tóm lại, là mất đi quy luật thông thường.

Cảm xúc nơi mu bàn tay vẫn còn, mềm ấm, hơi nóng bỏng, có chút ngứa.

Diệp Bạch Đinh đã quên phản ứng, không biết hết thảy chuyện này là phát sinh như thế nào, thế nhưng còn nghĩ lệch lạc qua hướng khác, là quen nhau đã lâu như vậy, từ đầu đến chân Cừu Nghi Thanh hắn đều rất quen thuộc, nhiệt độ cơ thể của đối phương, xúc cảm của lòng bàn tay đối phương, cơ bắp rắn chắc trên người đối phương, đại khái mỗi ngày không ngừng luyện võ, dáng đứng dáng ngồi của Cừu Nghi Thanh đều thẳng lưng, toàn thân không có một tia mềm mại......

Hắn thế nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, môi của nam nhân này, lại mềm mại.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Chính mình còn dùng tay đi che lại chén trà, chẳng những làm cho người khác uống không được, còn bị hôn tay?

"Ta không phải......"

Diệp Bạch Đinh ngẩn ra một cái chớp mắt, lật đật rụt tay về, thanh âm có chút hoảng loạn: "Trà này...... để lâu rồi, quá nồng, uống không được ngon, nếu là......"

Nếu là ngươi khát, có thể rót cái mới...... hoặc là tự làm chủ, pha một bình khác cũng có thể, nếu thật sự khát, chờ lâu sợ cũng không chịu nổi......

Diệp Bạch Đinh rất hối hận, sao hắn lại làm ra động tác kia! Nghĩ kiểu gì cũng không nên a, đầu óc bị kẹp sao!

Tầm mắt Cừu Nghi Thanh khó khăn dời khỏi mấy ngón tay trắng trẻo thon nhỏ kia, thanh âm hơi khàn: "Xin lỗi."

Diệp Bạch Đinh càng xấu hổ: "...... không có gì phải xin lỗi."

Lần này là nồi của hắn, nếu hắn không duỗi tay, sẽ không phát sinh màn vừa rồi.

Ai ngờ Cừu Nghi Thanh mới vừa nói xin lỗi xong, bàn tay liền duỗi qua, nắm lấy tay hắn, kéo đến trước miệng, cúi đầu hôn một cái lên mu bàn tay.

Diệp Bạch Đinh:......

Ánh mắt Cừu Nghi Thanh như mực, nồng đậm không hòa tan được, thanh âm cũng càng ám ách: "Ta nói tạ tội rồi."

Cho nên ngươi vừa rồi xin lỗi không phải bởi vì phát sinh màn kia, mà là cho chuyện muốn làm sau đó sao!

Diệp Bạch Đinh thấy khó tin, không thể tin được đường đường Chỉ Huy Sứ, lại không biết xấu hổ như vậy, sực tỉnh muốn thu tay về ——

Thu không về được, đã bị Cừu Nghi Thanh nắm cứng ngắc.

"Ngươi buông ra."

"Buông ra, ngươi sẽ chủ động duỗi qua sao?"

"Ngươi tưởng bở!"

"Vậy sao tao phải buông?"

Diệp Bạch Đinh:......

Hắn chỉ có thể nhìn nhìn chén trà, nhắc nhở đối phương: "Ngươi khát."

Sắc mặt Cừu Nghi Thanh bất biến: "Ta không khát."

Không khát mà ngươi vừa rồi lấy trà của ta uống?

Diệp Bạch Đinh híp mắt, hiểu rồi, cố ý uống trà của hắn...... nam nhân này vẫn là muốn chiếm tiện nghi! Điều kiện không đủ, làm không được cái gì khác, liền lén lút làm trò này, lầm lì chết đi được!

Nếu không phải chính mình uống thấy vị nước không đúng, không uống, ngăn cản một chút, mới tạo thành màn 'hôn tay' bất ngờ vừa rồi, tên kia còn không có chiếm được tiện nghi lớn như vậy, sóng này thế nhưng là chính mình tặng!

"Ta khát!" Diệp Bạch Đinh nhìn chằm chằm Cừu Nghi Thanh, mặt đều phồng lên, "Ta muốn uống nước!"

Cừu Nghi Thanh nhìn tiểu ngỗ tác, không chống đỡ nữa, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, đứng dậy, ấn lên đầu tiểu ngỗ tác, ngón tay thon dài xẹt qua tóc hắn: "Uống nước thì uống nước, lại không phải không rót cho ngươi, gấp cái gì."

Nam nhân này rốt cuộc buông tay hắn ra, đi ra ngoài pha trà mới cho hắn.

Diệp Bạch Đinh nhìn tay mình, trên đó còn vương hơi ấm lòng bàn tay người khác, quay đầu nhìn nhìn bóng lưng nam nhân, cảm xúc sung sướng vừa lòng còn muốn tiếp tục đã sắp trào ra ngoài, nghĩ lại động tác,lời nói vừa rồi của nam nhân này......

Thế nhưng lại là mình tùy hứng! Tỏ vẻ như là Cừu Nghi Thanh bao dung cỡ nào yêu thương cỡ nào sủng nịnh cỡ nào vậy!

Rõ ràng là cẩu nam nhân này không biết xấu hổ, tìm đủ cách chiếm tiện nghi!

Diệp Bạch Đinh híp mắt, tâm tư nhanh chóng chuyển động, không được, hắn không thể thua!

......

Thân Khương ở bên ngoài mã bất đình đề mà chạy, đầu mối mới tin tức mới dần dần được truyền về Bắc Trấn Phủ Tư, vì mấy người bị tình nghi lúc đầu không ai sống ở kinh thành, đều lăn lộn ở nơi khác, quan hệ gia đình, thời gian thơ ấu đều không dễ tra, thứ có thể hỏi đến rất hữu hạn, cũng may hệ thống phương thức điều tra của Cẩm Y Vệ linh hoạt phong phú, Thân Khương cũng càng ngày càng lão luyện, biết đối phó người như thế nào thì dùng phương thức như thế nào, tận khả năng lấy được nhiều manh mối tin tức hơn.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Điều tra về ba người bạn Mục An, Đường Phi Hãn, Lữ Hưng Minh này đã có thể cơ bản xác định, giống như suy đoán, ba người thơ ấu sống cũng không nhẹ nhàng, mỗi người có nỗi khổ riêng, mỗi người có mong muốn riêng tư mà không có được, bọn họ làm bằng hữu với nhau, trở thành một cái vòng nhỏ hẹp có quan hệ tình cảm tương đối kiên định, cơ sở chính là những trải nghiệm quá khứ hoặc nhiều hoặc ít đều có tương đồng này, nói là bằng hữu, hợp ý nhau, kỳ thật là đồng mệnh tương liên nhiều hơn, bọn họ là chống đỡ cho nhau, hoặc nói là một liên minh.

Bọn họ luôn có thể nhanh chóng phát hiện bạn mình ở khốn cảnh, sẽ nghĩ cách giúp hắn vượt qua thời kỳ khó khăn, ngẫu nhiên cũng sẽ chơi xấu, tra tấn trả thù một chút những người lớn kia, nhưng chuyện ác liệt hơn, thì chưa từng làm.

Trong tất cả tư liệu điều tra được, biểu hiện rõ ràng nhất chính là Lữ Hưng Minh, đối lập với Mục An cùng Đường Phi Hãn, tính tình hắn nóng nảy xúc động hơn, cũng phản nghịch hơn, bình thường lúc muốn làm chuyện gì xấu đều là hắn đi đầu, nhưng hắn cũng rất đơn thuần, rất trượng nghĩa, nếu là làm hỏng việc, bị phát hiện, hắn liền nhận hết toàn bộ, sẽ không khai ra hai cái huynh đệ.

Thân Khương hoài nghi Lữ Hưng Minh nhất, cảm giác chỉ có hắn là hợp lý nhất, trong ba người chỉ có hắn là đứa ăn chơi trác táng, có thể không quan tâm, tùy hứng làm bậy, hai người khác việc học đều rất ưu tú, tài hoa xuất chúng, có tương lai cẩm tú, chỉ sợ khó có thể dứt bỏ, làm việc gì cũng cần nghĩ kỹ, tính cách Lữ Hưng Minh còn táo bạo phản nghịch, dễ xúc động, ngày ấy phát sinh tai nạn ngoài đường phố, chỉ có trên người hắn có mùi thuốc súng nặng nhất, cũng chỉ có hắn ở đó khi Lý thị thẩm thẩm hắn chết, biết Lý thị sắp sửa đi làm cái gì, mà bản thân hắn ở ngay hiện trường, thậm chí thời điểm Mục quận vương gặp chuyện, cũng chỉ có hắn không có chứng cứ ngoại phạm.

Còn có một cái chứng cứ rõ ràng, chính là trong thư phòng của Lữ Hưng Minh có rất nhiều đồ chơi, tỷ như món đồ chơi tinh xảo bằng gỗ, xe ngựa, búp bê, căn nhà, cái gì cũng chỉ dùng khối gỗ nhỏ hoặc cơ quan xếp lại mà thành, còn có đồ đan bằng cỏ, mây tre, số lượng rất nhiều, quả thực là thả quá nửa cái phòng.

Thân Khương tự mình đi qua cái thư phòng kia, cũng chính mắt nhìn thấy Lữ Hưng Minh thưởng thức mấy thứ này, hắn rõ ràng đối với mấy thứ này vô cùng hứng thú, còn rất quen thuộc, có vài món hắn thậm chí còn không cần bản vẽ, nhìn hai mắt, là có thể tự lắp ráp thành.

Cái này chẳng lẽ không phải thiên phú? Không phải đối với chế tạo đồ vật cảm thấy rất hứng thú sao?

Bất quá các loại chi tiết...... vẫn phải tra. Cẩm Y Vệ phá án, là dùng chứng cứ mà.

Thân Khương nhiệt tình tăng vọt, đưa tin về chỉ thiếu nước vỗ ngực, nói thiếu gia ngươi nhìn đi, vụ án này lập tức là có thể phá!

Việc của Cừu Nghi Thanh liền càng nhiều, trên tay y không chỉ có vụ án này, còn đồng thời có việc khác phải làm, không biết sao, gần đây thường xuyên yêu cầu tiến cung diện thánh, Diệp Bạch Đinh đã có hai ngày chưa nhìn thấy người.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Bất quá công tác mà bận lên chính là như vậy, Diệp Bạch Đinh tập mãi thành quen, còn một chút cũng không có luyến ái não*, thậm chí đã quên sự tồn tại của cẩu nam nhân nào đó.

*là đầu óc chỉ nghĩ tới việc xà nẹo dính lẹo với nhau, đặc biệt là mấy đứa mới hẹn hò đó

Ừm, hắn có cẩu tử thật Huyền Phong là đủ rồi, lúc mệt mỏi sờ sờ lông, bồi nó chơi cầu mây một lát, nháy mắt là được chữa khỏi!

Hắn kiểm tra lại thi thể trên đình thi đài, Mục quận vương cùng Lý thị không có phát hiện gì thêm, nhưng thật ra ở trong quần áo dính máu thịt của vị lão giả mới chết kia, nơi bị nổ tổn thương tương đối nghiêm trọng, phát hiện một sợi tơ rất nhỏ màu xanh lục.

Diệp Bạch Đinh cẩn thận nghĩ nghĩ, ngày ấy mời tất cả những người bị tình nghi đến Bắc Trấn Phủ Tư hỏi chuyện, cũng không có ai mà quần áo hoặc phối sức, là màu xanh lục.

Mấy người đi theo dòng người cuốn đi, không cẩn thận rớt vào sông đào bảo vệ thành, sau khi đến Bắc Trấn Phủ Tư, cũng chỉ là hong khô quần áo, Cẩm Y Vệ cũng không có chuẩn bị đồ khác cho bọn hắn đổi, y phục bọn họ mặc ở thính đường chính là của ngày đó, không có khả năng có ai thay qua.

Vậy nhúm tơ màu xanh lục này là từ đâu dính vào?

Chỉ xem màu sắc chất liệu này, liền biết là giá cả không thấp, tuyệt đối không phải của lão giả này, chẳng lẽ là trong lúc chạy không cẩn thận đụng phải những người khác, cũng không có quan hệ gì tới vụ án?

Nhưng mà vị trí này......

Diệp Bạch Đinh cứ cảm thấy không đúng chỗ nào, cẩn thận ghi nhớ lại kỹ càng trong bảng nghiệm thi cách mục, cũng đem nhúm tơ màu xanh lục này phong ấn lại, ấn theo đánh số cất kỹ.

Công tác vừa mới kết thúc, Diệp Bạch Đinh ra khỏi phòng ngỗ tác, liền thấy được Ngưu Đại Dũng từ xa chạy đến, đi rất nhanh, nhìn thấy hắn đôi mắt liền sáng ngời, rõ ràng là tìm hắn: "Làm sao vậy?"

Ngưu Đại Dũng: "Thiếu gia, Tần Giao đã trở lại!"

Tần Giao đã trở lại? Vậy có nghĩa —— vụ tiểu tặc có tin tức!

Diệp Bạch Đinh lập tức xoay người: "Ta đi xem."

Lúc đi đến nhà tù Chiếu Ngục, Tần Giao đang lùa cơm.

Làm người có cơ hội đoái công chuộc tội, có thể quang minh chính đại đi ra ngoài giúp Cẩm Y Vệ làm việc, đãi ngộ của hắn cùng Tương Tử An khá hơn nhiều so với phạm nhân bình thường, ngục tốt và Cẩm Y Vệ đến đây đối với bọn họ đều rất chiếu cố, có đôi khi căn bản không cần Diệp Bạch Đinh cùng Thân Khương phân phó, chuyện nên làm bọn họ đã làm tốt, tỷ như lần này Tần Giao trở về, rõ ràng là lập công, không cần ai nói, các ngục tốt lập tức kêu nhà bếp làm thịt, bưng tới.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Chỉ cần là thịt, Tần Giao liền không chê, hắn có thể một tay cầm tương thịt bò, một tay gặm xương ống, thỉnh thoảng còn có thể tranh thủ uống hai ngụm canh, chân chính gió cuốn mây tan, quỷ chết đói đầu thai.

Diệp Bạch Đinh mới khựng lại một cái chớp mắt, người này trở về quần áo dơ như vậy, không thay ra, cũng không biết tay đã rửa chưa! Làm ngươi hỗ trợ làm việc, lại không phải không trợ cấp, không cho ngươi ăn cơm, cần gì ở bên ngoài ngược đãi chính mình?

Tương Tử An một chút cũng không đau lòng, chậm rì rì phe phẩy cây quạt, ở một bên bắt bẻ: "Chậc chậc chậc, ngươi nhìn xem tướng ăn này của ngươi, may là không râu, bằng không không biết xấu thành cái gì, thiếu gia của chúng ta tinh xảo như vậy, người kiều mỹ như vậy, bên cạnh sao lại có thể có người xấu xí như ngươi."

"A."

Tần Giao căn bản không nói lời nào, hung hăng cắn một ngụm thịt xương đầu, nước sốt nháy mắt bắn qua bên kia, giống như ám khí.

Tương Tử An nhanh chóng đem cây quạt chắn đến trước mặt: "Tên ngốc to con kia ngươi làm gì vậy!"

Vừa lúc nhìn thấy Diệp Bạch Đinh từ xa đến, hắn lập tức cáo trạng: "Thiếu gia ngươi xem hắn kìa! Thô lỗ, vô lễ, có nhục văn nhã! Lần tới lại có việc, ngài đừng gọi hắn, kêu tại hạ đi!"

Tần Giao cười lạnh: "Chỉ bằng ngươi cái tiểu bạch kiểm này, thân thể nhỏ bé này, hắn còn chưa đi tới nơi, ngươi đã bị xử chết."

Mắt hồ ly của Tương Tử An nhếch lên: "Xem thường ai đó? Giá trị đầu óc của tại hạ một vạn quán! Tùy tiện động cái miệng, lừa dối khuyên dỗ, không đúng, là dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục —— liền có vô số ngươi ngu xuẩn vì tại hạ vượt lửa quá sông, không chối từ, ngươi tin hay không?"

Tần Giao: "Ngươi có bản lĩnh kia, sao còn ở nơi này ngồi xổm lao ngục?"

Tương Tử An: "Ngươi mỗi ngày khoác lác đến trời cao, không phải cũng ở chỗ này không đi ra ngoài?"

"Ta là không muốn, không phải không thể."

"Tại hạ cũng vậy thôi!"

Diệp Bạch Đinh:......

Kỳ thật hắn cũng rất buồn bực: "Bắc Trấn Phủ Tư đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi liền có thể theo quy củ, đi lại tự do ở bên ngoài sân, yêu cầu ra Bắc Trấn Phủ Tư đại môn cũng không phải không thể, có lý do chính đáng, ấn quy củ xin là được, bên ngoài cũng không phải chưa an bài phòng cho các ngươi, vì cái gì một hai phải ở chỗ này?"LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Tương Tử An xoay xoay cán quạt trong tay, khép khép mở mở: "Bên ngoài phồn hoa, cũng là dáng vẻ kia, sớm muộn gì cũng có thể xem, ra khỏi nơi này, lại muốn vào chưa chắc đã dễ, thiếu gia không cần lo lắng, chúng ta trong lòng hiểu rõ, họ Tần ngươi đừng ăn nữa! Thiếu gia tới rồi kìa!"

Hôm nay nhà tù có chút an tĩnh quá mức, trừ bỏ Thạch Mật ở nhà lao đối diện, bên cạnh đều không có người, không biết là bị điều đi hỏi chuyện, hay là có an bài khác, tóm lại nói chuyện rất an toàn.

Cho dù bên cạnh có người cũng không sao, nơi này phạm nhân ra không được, dù nghe được cái gì, cũng chỉ có thể ở chỗ này thảo luận, hoặc là để trong bụng, sẽ không có ảnh hưởng gì tới vụ án.

Tần Giao gió cuốn mây tan ăn xong thịt, bắt đầu chùi tay: "Lần này thật đúng là để ta tìm ra vài thứ, tiểu tặc kia, các ngươi tóm hay không đều được, ta thử đi thử lại, cơ bản xác định, hắn cái gì cũng không biết, chính là nhận đơn, làm mấy vụ này, khách hàng hạ đơn đối với trình độ kỹ thuật yêu cầu không cao, ngay cả thời gian đều đã hỗ trợ chọn xong, nơi nào, hoàn cảnh ra sao, khi nào tiện, đồ vật cần lấy đặt ở nào, hắn chỉ cần đi, là có thể làm được, hắn dựa đơn lấy tiền, cố chủ là ai cũng không biết......"

Diệp Bạch Đinh cảm giác có chút mới lạ: "Vậy hắn làm nhiều ít đơn, mỗi lần đều đưa đi cái viện hoang kia?"

Tần Giao lắc đầu: "Hắn tổng cộng làm sáu đơn, hai lần trước là đường phố khác, dễ tìm, chỉ là người hơi nhiều, cố chủ làm hắn đem đồ vật đặt ở trong cái thùng ven đường, sau hai lần, hẳn là không xảy ra chuyện gì, xem như đã thành lập tín nhiệm, mới đổi địa điểm, đưa đi viện hoang."

"Bọn họ như thế nào liên hệ nhau?"

"Ước định ám hiệu, đặt tờ giấy."

"Tờ giấy đâu?"

"Xem qua là đốt liền, không để lại."

"Vậy loại đơn này...... là tiếp ở đâu?"

"Chợ đen."

"Chợ đen?" Diệp Bạch Đinh lần đầu nghe thấy cái này, "Nghề này của các ngươi, chợ đen?"

Tần Giao gật đầu: "Mèo có đường của mèo, chuột có đường của chuột, sống bằng nghề nào, phải theo quy củ nghề đó, chợ đen của chúng ta phi thường ẩn mật, người ngoài nghề không thể vào, phải xét người, địa điểm cũng lưu động, ám hiệu tùy thời sẽ thay đổi, người ẩn lui muốn quay lại, đều phải phí chút công phu, huống chi người ngoài? Làm quan khẳng định là không biết, chúng ta phòng bị chính là quan, nhưng quy củ hạ đơn không giống nhau, về mặt thao tác...... ta không thể nói quá nhiều, tóm lại chính là, có thi thố bảo mật phi thường hà khắc, cố chủ không biết chấp hành nhiệm vụ là ai, chấp hành nhiệm vụ càng không thể biết cố chủ là ai, trừ phi bọn họ lén có giao dịch khác, ước định gặp mặt, tóm lại ta đã thử rất nhiều lần, tiểu tặc này thật đúng là an an phận phận tiếp đơn bắt đầu làm việc, cái gì cũng không biết, Cẩm Y Vệ dù có tóm cổ hắn, cũng hỏi không ra cái gì, cố chủ hỏi không đến, tin tức chợ đen, càng không thể."

"Nhưng cái xưởng lưu li kia thì có chút khả nghi."

Tần Giao dừng một chút, nói: "Tiểu tặc uống xong rượu, tâm sự với ta, nói lúc làm việc đã từng phạm một cái sai lầm lớn, gây ra động