Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 108: Thiếu gia, hắn khi dễ người ta!



Nam tử trẻ tuổi ở cập quan, thân thể có khả năng ốm đau hoặc vì nguyên nhân gì khác, mà có một thời gian rất dài liên tục nôn mửa, nơi phát hiện xương vỡ là nhà riêng của Quản Tu Trúc, khả năng quan hệ nhân tế có giao thoa với Quản Tu Trúc rất lớn......

Còn nữa, tướng mạo tuấn mỹ.

Thiếu gia đem xương vỡ mới được phát hiện sửa sang lại lần nữa rồi ghép trên đình thi đài, manh mối chi tiết không có nhiều, nhưng căn cứ theo cốt tướng của đầu lâu mới phát hiện, chỉ cần trên mặt người này không có ngoại thương vết sẹo gì đó làm ảnh hưởng đến dung mạo, tướng mạo của hắn tất nhiên không tồi.

Mỗi một điểm, Thân Khương đều ghi chép lại: "Ta từ chỗ Chỉ Huy Sứ lãnh một đội người, đang gia tăng bài tra theo nhiều hướng khác nhau, ngươi nhìn xem, rất nhanh là có thể có kết quả!"

Lần này thật đúng là không phải khoác lác, kết hợp tin tức đã có và bằng chứng lấy được, hắn thật sự nhanh chóng tỏa định một người, sáng sớm hôm sau, liền chạy vào Bắc Trấn Phủ Tư, túm thiếu gia đang còn ngủ trên giường sưởi lên ——

"Ta tìm được một người khả nghi nhất, chính là người ở Hộ Bộ hiện tại đang để tang kia!"

Diệp Bạch Đinh còn chưa có tỉnh táo, đối diện với đôi mắt chuông đồng hưng phấn của Thân Khương, nghĩ nghĩ: "Mạnh Nam Tinh?"

"Không sai, chính là hắn!"

Diệp Bạch Đinh ôm chăn, ngồi dậy, giữa mày nhíu lại, Mạnh Nam Tinh......

Hắn từng cùng Cừu Nghi Thanh đến công sở Hộ Bộ, gặp vài người, hỏi vài việc, lúc đó cũng không lập tức hoài nghi ai, cũng vô pháp tỏa định, vì lượng tin tức hơi lớn, lại có thật có giả, thay vì hoài nghi tỏa định, chuyện bọn họ lúc ấy càng muốn làm là hiểu biết cùng quen thuộc, hiểu biết tình huống của Hộ Bộ, cấu trúc công sở, quen thuộc tính cách, phong cách hành sự của đám quan viên.

Mạnh Nam Tinh đang để tang mẫu thân qua đời, không có duyên nhìn thấy, nhưng vai trò của hắn ở trong vụ án này là không thể bỏ qua, ngoại trừ quan hệ đồng liêu, trải qua chuyện năm trước, còn có một điểm, Tưởng Nghi Thanh đã từng nhắc tới, Mạnh Nam Tinh là người cẩn thận nhất ở đây, nếu như chuyện năm trước có vấn đề, Quản Tu Trúc chết có vấn đề, hắn có khả năng đã phát hiện gì đó, nhớ cái gì đó......

Hắn cùng Cừu Nghi Thanh lúc đó đều nhớ kỹ người này, cho rằng cần đi dò hỏi, không nghĩ tới sau khi Thân Khương bài tra, đã phát hiện trước.

"Nói xem."

"Mạnh Nam Tinh, tuổi 21, vào Hộ Bộ hai năm, sớm hơn Lý Quang Tế Quản Tu Trúc một năm, hiện tại là Thương bộ lang trung, công tác cùng một bộ môn với Lý Quang Tế, luận tư lịch phẩm giai, cao hơn Lý Quang Tế một bậc, xem như lên chức tương đối mau, tướng mạo thanh tuấn dễ coi, phong cách cùng Quản Tu Trúc không giống nhau, nếu nói Quản Tu Trúc là tuấn lãng, hắn chính là tuấn tú, lại nói tiếp người của Hộ Bộ bọn họ diện mạo hình như đều rất không tồi, ngoại trừ mấy vị quan trên, với Lý Quang Tế nhát gan ra, Quản Tu Trúc, Mạnh Nam Tinh, Tưởng Nghi Thanh tướng mạo đều khá xuất sắc, ngay cả người làm đương phòng không phải quan viên đứng đắn tên Lâm Bân kia, bộ dáng cũng xinh đẹp......"

Thân Khương khụ một tiếng, đứng đắn trở lại: "Lạc đề rồi, ta tiếp tục a, Mạnh Nam Tinh này tài hoa không cạn, viết chữ rất đẹp, ta tra mấy chuyện hắn đã làm, rõ ràng năng lực không tồi, lại giống như luôn không có cảm giác tồn tại, người khác nhắc tới hắn chỉ có 'ngoại trừ mặt đẹp cái gì khác cũng không được ', không nhớ rõ hắn đã làm chuyện gì, bản thân hắn cũng rất điệu thấp, làm cái gì cũng không hăng hái, giống như cố tình che giấu chuyện 'xuất sắc', không thường tụ tập rượu chè với đồng liêu, không hẹn với ai ra cửa, quen biết người cũng không nhiều lắm, luôn rầu rĩ, còn hay sinh bệnh xin nghỉ."

Diệp Bạch Đinh: "Sinh bệnh xin nghỉ?"

Thân Khương: "Không sai, ta biết ngươi nghe thấy cái này nhất định sẽ mẫn cảm, ta cũng thực mẫn cảm, còn cố ý đi tìm đại phu hàng năm khám cho hắn, đại phu nói dạ dày hắn không có bệnh gì hết, chỉ là thể hư, dùng dược tốt nhất điều trị cũng phải nửa năm mới đỡ, không dễ nhiễm phong hàn như trước, ngày thường thường bị bệnh vặt, nếu một hai phải hỏi sâu hơn, có thường phun hay không, đại phu nói không rõ, Mạnh Nam Tinh thật sự rất dễ nhiễm phong hàn, phong hàn biểu hiện bệnh trạng khác nhau ở từng người, có vài người là nóng lên ho khan, có vài người là rét run, cũng có vài người tì vị bất hòa, một khi dùng dược kích thích sẽ phun, điểm này ông ta không thể bảo đảm. Ta lại đi hỏi người có kết giao với hắn, đi hơi gần, tất cả mọi người nói chưa từng thấy hắn phun......"

Bởi vì cái này, làm hắn cũng có chút không tự tin, chẳng lẽ tìm lầm người? Có thể đối chiếu phù hợp với kết quả của những gì tra được, chỉ có người này là phù hợp nhất.

Thi cốt trên đình thi đài, sẽ là Mạnh Nam Tinh sao?

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ: "Nếu như ốm đau gây ra, thường xuyên nhịn không được nôn mửa, khả năng rất lớn sẽ bị người khác thấy, nếu là nguyên nhân khác, bản thân lại chú ý che giấu...... không ai biết, cũng không phải không có khả năng."

Tỷ như việc khó có thể kể lể riêng tư với người ngoài, nhân tố tâm lý, vậy thì càng đáng giá nghiên cứu kỹ, hắn ở trong tình huống như thế nào sẽ phun? Thời gian hoàn cảnh nhân vật, có cần thỏa mãn hay không? Vì sao tình huống như vậy sẽ thường xuyên xuất hiện, luôn tra tấn hắn trong hai năm?

"Được, ta lại tìm xem."

Thân Khương lật lật cuốn sổ nhỏ tùy thân, tiếp tục nói về Mạnh Nam Tinh: "Lại nói quan hệ giữa hắn và Quản Tu Trúc, năm trước Lý Quang Tế cùng Quản Tu Trúc cùng nhau vào Hộ Bộ, theo thường lệ muốn quen thuộc hoàn cảnh đồng liêu trước, công vụ lưu trình, thường xuyên sẽ gặp vấn đề, yêu cầu người cũ mang một chút, Mạnh Nam Tinh mang không nhiều lắm, bản thân hắn không am hiểu giao tế, không kết giao nhiều với hai người mới, lại luôn xin nghỉ không ở công sở, cùng Quản Tu Trúc chưa nói tới quen thuộc, có thù oán hay không, quan hệ thân hay không thân, đều không có biểu hiện gì, năm trước hôm Thất Tịch, hắn không xin nghỉ, giống như các đồng liêu khác, bận rộn đến tối muộn, nhưng người khác đều đi rồi, hắn lại không đi, nói là còn có chút việc muốn xử lý, sẽ về muộn, kết quả Hình Bộ đột nhiên có manh mối mới, Hộ Bộ thượng thư gọi tất cả mọi người quay về, hắn lại bớt việc, không cần phải qua lại thêm một chuyến. Sau đó thì không có gì mới mẻ, hồ sơ vụ án không có dị thường, theo khẩu cung người khác nói là hắn cũng không có cảm giác tồn tại nhiều, như là vô thanh vô tức, nghe cấp trên yêu cầu, ngoan ngoãn ở nơi đó chờ một đêm, sau đó bị thông tri, Quản Tu Trúc sợ tội tự sát, vụ án chấm dứt...... Sau khi Quản Tu Trúc chết nửa năm nay, hắn cũng không biểu hiện cái gì bất thường, vẫn luôn rất an tĩnh, giống như bình thường."

Diệp Bạch Đinh đối với ghi chép khẩu cung không ôm hy vọng, người đều sẽ nói dối, nếu như khối thi cốt trên đình thi đài kia là Mạnh Nam Tinh, những lời này chính là chết vô đối chứng, hắn ngay cả cơ hội phản bác cũng không có.

Tham ô án bạo lộ, lễ Thất Tịch, mọi người ở Hộ Bộ đầu tiên là tăng ca, sau đó lại bị kêu trở lại, cuối cùng lấy việc Quản Tu Trúc sợ tội tự sát kết thúc, đêm đó quả thực giống như lời mọi người, luôn hoà bình an tĩnh, cái gì cũng không phát sinh sao? Ai cũng ngoan ngoãn ở yên trong phòng mình, không đi ra ngoài, cái gì cũng không thấy sao?

Hắn không tin.

Hắn hỏi Thân Khương: "Tình huống gia đình thì sao? Mạnh Nam Tinh xuất thân ra sao, gia đình điều kiện thế nào, cha mẹ huynh đệ tỷ muội, quan hệ như thế nào?"

"Mạnh Nam Tinh là một hiếu tử, lúc nhỏ mồ côi, do quả phụ nuôi lớn, không có huynh đệ tỷ muội, cũng không tộc nhân gì, lúc nhỏ là quả phụ dựa một tay bản lĩnh thêu thùa, may vá y phục cho người khác, hắn mới có thể đi học, là nhà nghèo xuất thân, sống rất khổ, sau này hắn nhờ khoa cử xuất đầu, sau khi vào Hộ Bộ, đối với quả phụ rất hiếu thuận, toàn bộ lương tháng ban thưởng, bình thường đi lễ thu lễ, đều giao cho quả phụ, ngược lại bản thân lại không giữ lại cái gì......"

Thân Khương lật cuốn sổ: "Mẫu thân hắn bị bệnh cấp tính đột nhiên qua đời, đối với hắn đả kích rất lớn, lúc làm tang sự, mọi người hình dung về hắn là 'như bị mất hồn', cũng khó trách, đây là thân nhân duy nhất của hắn, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, ai ngờ con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn......"

Diệp Bạch Đinh lại đột nhiên nói: "Ngươi nói hắn là do quả phụ nuôi lớn?"

"Đúng vậy." Thân Khương lật lật sổ, cũng chỉ có vậy, không có nhiều manh mối khác, "Đây chẳng lẽ cũng là điểm đáng ngờ?"

Diệp Bạch Đinh lắc lắc đầu: "Trả lời vấn đề ta hỏi trước đã, tính cách của Mạnh Nam Tinh, có phải có chút mềm yếu hay không?"

Thân Khương lại lật lật sổ, gật đầu: "Ít nhất là ở trong ấn tượng của mọi người, là như vậy, hắn có thể học tập gian khổ mười mấy năm, trổ hết tài năng trên đường khoa cử, hiển thị năng lực trác tuyệt, tài hoa hơn người, sau khi nhận chức làm vài chuyện cũng thật xinh đẹp, bộ dạng cũng không tồi, ấn tượng đầu tiên liền rất dễ dàng cho người ta hảo cảm, nếu thật sự nỗ lực, ta không cảm thấy hắn sẽ không ai nhìn đến, nhưng hắn lại rất điệu thấp, cố tạo ra ấn tượng một người thường thường, giống như đang nói 'đều đừng nhìn ta', chuyện gì cũng không dám làm, người nào cũng không dám chọc, thậm chí rất hiếm khi biểu hiện trước mặt cấp trên, so với Tưởng Nghi Thanh, quả thực là hai cái cực đoan...... Hắn đang sợ cái gì chứ?"

Diệp Bạch Đinh trầm ngâm một lát: "Quan hệ mẹ con của Mạnh Nam Tinh ......được chứ?"

Lần này trên sổ không có ghi chép gì, Thân Khương nghĩ nghĩ: "Chắc là rất tốt? Mẹ hắn nếu không phải một lòng vì hắn, nỗ lực nuôi lớn hắn, cũng sẽ không vất vả như vậy, tiền kiếm được đều bồi dưỡng hắn, hắn nếu không biết cảm ơn, không hiếu thuận, cũng sẽ không đem toàn bộ hiến cho mẫu thân, làm mẫu thân chia sẻ vinh quang với hắn, đôi mẹ con này, hàng xóm láng giềng khi nhắc tới không có ai không khen ngợi, mẫu thân là mẫu thân tốt, cả đời vất vả đều là vì nhi tử, nhi tử là nhi tử ngoan, hiểu lễ phép biết hiếu thuận, là tấm gương mấy hàng xóm thường xuyên xách ra giáo dục hài tử nhà mình."

Diệp Bạch Đinh đưa ra ý kiến của mình: "Người khác nói như thế nào, cuộc sống vẫn là của mình, ta vẫn muốn nhờ ngươi đi hỏi thăm một chút, quả phụ nhà Mạnh Nam Tinh là dạng người gì, phong cách hành sự như thế nào, gặp phải phiền toái, là xử lý như thế nào, đã làm chuyện gì, đại khái là có tính cách gì......"

Thân Khương có chút không hiểu: "A, vì cái gì? Chúng ta không phải tra vụ án Hộ Bộ sao, tra một phụ nhân đã qua đời sẽ hữu dụng?"

Đáy mắt Diệp Bạch Đinh lóe ánh sáng nhạt: "Bởi vì thân tử quan hệ, có đôi khi sẽ giải thích một ít việc......"

Tỷ như thường xuyên nhìn thấy mẫu cường tử nhược, mẫu nhược tử cường, nguyên sinh gia đình, quá trình trưởng thành của một người, là ảnh hưởng cùng rèn luyện lớn nhất đối với tính cách, nếu bộ thi cốt là Mạnh Nam Tinh, Mạnh Nam Tinh đã chết, vòng quan hệ lại quá kín, tin tức bề ngoài có được hữu hạn, có khả năng phần lớn là dối trá, vậy muốn hiểu hành vi của hắn, phải dựa vào cái gì?

Hiểu biết nguyên sinh gia đình, đặc điểm tính cách của hắn, vẫn sẽ có được một chút ý tưởng để khai thác, sẽ hiểu hắn khi gặp được chuyện gì thì sẽ lựa chọn như thế nào, trong lòng hắn cất giấu cái gì, hướng tới cái gì, chân chính trốn tránh là cái gì......biết được mấy thứ này, có những hành vi sẽ có giải thích.

Thân Khương không thể nghĩ được nhiều như vậy, nhưng lời thiếu gia nói khẳng định là không sai, quyết đoán đáp ứng: "Ta liền đi tra."

"Còn nữa," Diệp Bạch Đinh gọi Thân Khương lại, "Chuyện này cần phải báo cho Chỉ Huy Sứ biết, ta kiến nghị ngươi là bài tra thì bài tra, nhưng trước hết bảo mật, đừng làm cho người khác biết là Mạnh Nam Tinh có thể đã chết."

"Tại sao?"

"Cứ làm vậy đi," Diệp Bạch Đinh dừng một chút, "Hỏi chỉ thị của Chỉ Huy Sứ, nếu y cũng nghĩ như vậy, ngươi đại khái sẽ hiểu, nhưng nếu trước đó ngươi để lọt tin tức ra ngoài......"

"Tuyệt đối sẽ không!"

Thấy mắt thiếu gia lộ ra ánh sáng lạnh, da Thân Khương lập tức căng thẳng: "Chút việc này ta còn làm không nghiêm, còn làm bách hộ gì nữa!"

Diệp Bạch Đinh vừa lòng nhìn hắn —— ừm, trẻ nhỏ dễ dạy.

Thân Khương liền chồm lại: "Kia cái gì......thiếu gia ngài xem, bách hộ này ta cũng làm được vài tháng, khi nào ngài cho chút lực, danh ngạch thiên hộ kia......đúng là còn đang trống kìa."

Diệp Bạch Đinh ngó lơ: "Chuyện như vậy ngươi không đi hỏi lãnh đạo, tới hỏi ta? Nhìn ta giống như có thể quyết định chức vị của ngươi sao?"

"Quá giống!" Thân Khương tâm nói bách hộ này của ta còn không phải đã tới như vậy sao, "Thiếu gia uy vũ vĩ ngạn, lòng dạ cẩm tú, phong hoa cổ kim có một không hai, trong lòng ta chính là giống như thiên thần, là thiên hạ đệ nhất trí giả, thiên hạ đệ nhất tuệ nhãn, thiên hạ đệ nhất ngỗ tác ——"

Diệp Bạch Đinh khụ hai tiếng, phẩy tay: "Được rồi, điệu thấp, đừng để người khác biết."

Thân Khương:......

Sớm biết ngài thích như vậy, ta có thể mỗi ngày đổi các loại hình thức vuốt mông ngựa khác nhau!

Diệp Bạch Đinh lại nói: "Vuốt mông ngựa vô dụng, còn phải xem biểu hiện, nhanh nhanh làm việc đi, ngươi có tiến bộ, tích lũy công lao, Chỉ Huy Sứ sẽ không biết sao?"

"Được rồi ——"

Thân Khương ra ngoài an bài chuyện cơm áo cho thiếu gia, làm thủ hạ hầu hạ cho tốt, thiếu gia hôm nay giọng nói hơi khàn, đừng nhiễm phong hàn nữa, để Chỉ Huy Sứ sốt ruột sao?

Hắn vừa tiếp tục phân công nhiệm vụ, đem chuyện thiếu gia vừa rồi công đạo hỏi thăm rõ ràng, vừa tranh thủ chút thời gian, tự mình đi tìm Chỉ Huy Sứ truyền lời, nếu toàn bộ suy đoán hiện tại cần phải bảo mật, vậy thì tận lực để càng ít người biết càng tốt, nhưng hành tung của Chỉ Huy Sứ không rõ, cũng không phải dễ tìm......

Cừu Nghi Thanh đang làm một chuyện lớn.

Y đang tự mình truy tung, xem Hộ Bộ thao tác cứu tế tuyết tai như thế nào. Trước đó điều trần cho ý kiến phúc đáp khẳng định không thành vấn đề, cả một đường, phải qua tay rất nhiều người, nơi này xuống tay quá lộ liễu, cũng quá dễ bị tra ra, vấn đề vẫn là ở những mốc thực tế, tỷ như bắt đầu lúc ngân lượng cứu tế rời kho, mỗi bước đi đều phải làm cái gì, muốn chuyển qua mấy tay, qua tay những ai, ai có cơ hội động tay chân trong quá trình đó?

Bạc cứu tế một đường phải trải qua rất nhiều địa phương, mỗi khi qua một tay như vậy, lại thao tác như thế nào, như thế nào tiến hành phòng thủ an toàn, nếu như gặp phải hải tặc ác bá, tổn thất tiêu hao tính như thế nào? Mỗi một lần trao tay, yêu cầu thủ tục gì? Người khác thấy bạc thiếu, tại sao lại nhận? Sau đó xử lý như thế nào?

Cuối cùng dừng ở trên khoản tham ô, nói Quản Tu Trúc to gan lớn mật, nuốt hơn phân nửa bạc, vậy bạc đó đi đâu, là hắn dùng hay là giấu đi? Dùng, thì dùng ở nơi nào, giấu, lại giấu ở nơi nào? Nhưng bởi vì hắn đã chết, tất cả những cái này đều không thể tra ra, vụ án cáo phá, Hình Bộ cùng Đại Lý Tự có công, Hộ Bộ gột rửa sâu mọt, nhưng khoản tiền này, đến nay vẫn không có tung tích, một câu 'đợi điều tra' liền xong rồi.

Lần này khoản cứu tế tuyết tai phát đi hướng bắc địa, bắc địa...... Ngoã Lạt ở mặt bắc.

Trước mắt tin tức y có được, mật thám Ngoã Lạt ngo ngoe rục rịch, trên người Lý Tiêu Lương có vẻ mang rất nhiều nhiệm vụ, liên hệ Hạ Nhất Minh là một trong số đó, theo lý thuyết Giang Nam lũ lụt phát sinh vào năm trước, không liên quan gì đến phương bắc, nhưng sao y cứ cảm thấy có chút vi diệu, nhiều năm như vậy, không biết đã qua bao nhiêu khoảnh khắc sinh tử, có đôi khi trực giác rất quan trọng, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Y đang đuổi theo sau một tiểu đội chở bạc phía trước, đột nhiên đội ngũ ngừng lại, người dẫn đầu chỉ mấy cái tiểu binh, bắt đầu đi trở về.

Phát hiện ra y?

Cừu Nghi Thanh cũng không động, chỉ là một tay treo sau một cái cây tích đầy tuyết, thân đại thụ đủ để che kín thân hình y, động tác của y thực nhẹ, rất nhỏ, tuyết trên cành cũng không bị rơi xuống, chung quanh không thấy bất luận cái gì dị thường.

Người dẫn đầu ngừng lại, nhìn nhìn bốn phía, cũng không đi tiếp, không phải phát hiện có người, mà là muốn đi tiểu.

......

Bắc Trấn Phủ Tư bên này, cũng nghênh đón một vị khách, chính là Hình Bộ thị lang, Hạ Nhất Minh.

Ngưu Đại Dũng tìm Diệp Bạch Đinh, sầu vô cùng: "Làm......làm sao bây giờ a? Chỉ Huy Sứ cùng Thân bách hộ đều không có, lúc này mới vừa qua năm, có mấy người còn chưa có trở về, hắn xông vào, chúng ta đây không có người thích hợp tiếp đãi a!"

Mấu chốt là khách có thân phận đặc thù, cho dù có thể kiếm được người ra tiếp đãi, không thân quen với thiếu gia, cũng không nhất định nguyện ý hỗ trợ, còn có thể cản trở!

Diệp Bạch Đinh buông ghi chép thi kiểm trong tay, thong thả ung dung cởi áo khoác: "Sợ cái gì? Chúng ta biết Chỉ Huy Sứ không ở đây, người ta thì chưa chắc, đi, đi