Chiêu Nam

Chương 6: Hoa linh lan



Chiêu Nam trước giờ không tự cho mình là xinh đẹp, dáng người cũng tương đối chứ không cao, đường nét trên gương mặt cô cũng không sắc sảo và càng không có thân hình quyến rũ. Cái Chiêu Nam có chính là tính tình thẳng thắn, lối sống mộc mạc và giản dị, vốn dĩ Chiêu Nam chính là tip người "chậm nhiệt", sôi nổi không phải là tính cách của cô. Thật ra người như Chiêu Nam không phải là không hòa đồng mà là quá cương trực, không sợ đánh trúng điểm đau của người khác càng không sợ người khác chỉ trích mình. Có phải rất mới lạ không.

Hoa Thành cũng như mọi ngày đều có trật tự riêng, sống ở đây Chiêu Nam đã dần quen, cô không cảm thấy quá gò bó như trước kia nữa, đặc biệt là vào ban ngày khi không có Chu Nhất Thần ở nhà.

Chiêu Nam luôn muốn quay trở về nhà cũ, dù gì cô cũng đã sống ở đó hai mươi mấy năm bỗng chốc xa nơi mình từng gắn bó thân thuộc thì cũng phải nhớ. Không nhận được tin từ mẹ và em trai Chiêu Nam một phần vui một phần lo, mà vui nhiều hơn vì cô sợ khi nhận tin sẽ là một chuyện gắt rối khác, thà im lặng mà lại bình an hơn.

Gần trưa thì Chiêu Nam nhận được một cuộc điện thoại từ Alex. Trong cuộc đời của Chiêu Nam không có quá nhiều bạn bè, Alex là một trong những người bạn mà cô coi là thân thiết nhất, luôn quan tâm và giúp đỡ cô dù là ở xa hay ở gần.

"Alo, Nam Nam trưa nay anh tới đoán em đi ăn cơm nha." Alex dự định mời Chiêu Nam ra ngoài vì họ đã hứa, lúc anh về nước thì sẽ hẹn nhau gặp mặt ôn lại chuyện xưa.

"Khi nào anh đến nhớ báo em một tiếng."

Alex và Chiêu Nam hẹn nhau ở một nhà hàng năm sao, Alex biết Chiêu Nam rất thích ăn món Nhật nên đã cố tình chọn địa điểm cao cấp này để chiêu đãi cô.

"Alex, có cần phải đến chỗ sang trọng vậy không?" Chiêu Nam cũng bất ngờ vì nhà hàng này quá cao cấp, cô cũng không thể để Alex tốn tiền nhiều vậy.

"Đã tới đây rồi em cứ vào xem thử đi, không phải em nói thích ăn món Nhật sao, ở đây có nhiều món ngon lắm nhất định em sẽ thích." Alex biết cô trước giờ không thích những nơi xa hoa như này, cũng không thích phun phí nhưng đây là tấm lòng của anh, chỉ vì muốn cô được vui.

"Nhưng mà..."



"Không có nhưng mà, vào thôi, anh đã đặt chỗ rồi." Alex biết cô định từ chối liền chủ động kéo cô vào nhà hàng luôn.

Nhà hàng mà Alex chọn thiết kế đúng chuẩn kiểu Nhật, rộng lớn và thoáng mát đặc biệt là rất sang trọng.

"Nam Nam anh muốn tặng em thứ này." Vừa ngồi xuống bàn Alex đã lấy ra từ trong vỏ một bó hoa linh lan được đan từ len milk cotton cao cấp, những bông hoa nhỏ nhắn được đan rất tỉ mỉ và rất đẹp, màu sắc cũng đặc biệt tươi sáng.

"Là hoa linh lan, sao anh biết em thích hoa này." Linh lan chính là loài hoa Chiêu Nam thích nhất, lúc trước trong nhà luôn trưng một lọ hoa linh lan. Linh lan vốn mang ý nghĩa tựa như lời xin lỗi chân thành trong tình yêu, ngoài ra còn tượng trưng cho sự may mắn và hạnh phúc. Đó chính là lý do một phần cô thích loài hoa.

"Từ nhỏ em đã thích hoa linh lan rồi, anh sao lại không biết được, lúc nhỏ khi đi ngang tiệm hoa em luôn đứng ngoài cửa tiệm nhìn chăm chú những đóa linh lan được trưng bày trong đó. Từ lúc đó anh đã biết em đặc biệt thích loài hoa này, nên đã cố ý đặt làm một bó hoa linh lan được đan từ len cho em như vậy hoa sẽ không bị héo em sẽ giữ chúng được mãi mãi."

"Anh thật chu đáo không ngờ chuyện em lén nhìn hoa linh lan trong cửa tiệm lúc nhỏ anh cũng biết." Chiêu Nam rất thích món quà này, cô đưa tay sờ lên những bông hoa linh lan nhỏ nhắn, tuy không phải hoa thật nhưng được làm thủ công nên nhìn rất đẹp, lại còn đúng màu cô thích nữa.

"Em thích hoa linh lan như thế, vậy sau này mỗi tuần anh đều tặng em một bó hoa linh lan tươi có được không?" Alex nở nụ cười thật tươi nói với Chiêu Nam.

"Không cần phải như vậy, có bó hoa này là đủ rồi, em rất thích nó, cảm ơn anh."

"Chỉ cần em thích anh đều có thể cho em."

Trong lời nói mang theo vài phần cưng chiều Alex dành cho Chiêu Nam. Trước giờ anh luôn xem cô như cô bé lúc nhỏ, thích được cưng chiều nhưng không đòi hỏi gì từ người khác. Lúc nhỏ cô bị ba ngăn không cho ăn nhiều kẹo vì sâu răng, làm cô không được vui biết được chuyện đó, Alex liền lén giấu đưa kẹo cho cô. Anh còn bảo cô ăn hết không được để dành mang về nhà sẽ bị la, sau này muốn ăn kẹo cứ nói anh sẽ mang cho cô. Trong mắt anh Chiêu Nam mãi là đứa trẻ bé bổng mà anh muốn che chở, bảo vệ và làm cho cô được vui vẻ.

"Nam Nam à, em hãy ly hôn đi." Alex vẻ mặt hơi trầm tư nhìn Chiêu Nam.

"Em... chuyện này nói sau đi anh."

Alex sao không biết Chiêu Nam nghĩ gì, cô sợ chuyện riêng của mình liên lụy tới anh, từ nhỏ đến lớn anh đối xử với cô rất tốt, chuyện gì cũng nhường nhịn và dù cô sai cũng không nỡ trách mắng. Tuy nói là lớn lên cùng nhau nhưng hoàn cảnh hai nhà cũng khác biệt, nhất là kể từ khi gia đình Alex sang Washington định cư, họ vẫn liên lạc với nhau nhưng do cách biệt về vị trí địa lý nên tình cảm sẽ không giống như thời niên thiếu nữa. Lớn rồi suy nghĩ sẽ trưởng thành hơn, Chiêu Nam sợ đối diện với hoàn cảnh của mình lại càng sợ Alex dính vào phiền phức không đáng có, ít nhất khi gặp nhau họ sẽ không ngượng ngùng vì những chuyện như thế này và tình cảm bạn bè sẽ không bị bất kỳ chuyện gì chi phối, cô hy vọng chuyện nào ra chuyện đó và sống đúng quỹ đạo của riêng mỗi người.

"Nam Nam, anh biết em có nỗi khổ riêng, anh biết em sợ liên lụy anh, chỉ là anh muốn giúp đỡ em thôi."

"Alex, em biết anh muốn tốt cho em, hiện giờ em rất ổn, anh đừng lo, chuyện này từ từ rồi em sẽ có cách giải quyết ổn thỏa."



Chiêu Nam biết rõ tính cách Alex nhất, chỉ cần cô nói muốn ly hôn thì ngay lập tức Alex sẽ không nghĩ nhiều mà đến tận nơi ép Chu Nhất Thần ly hôn với cô, nhưng cô thì lại muốn giải quyết chuyện này trong hòa bình. Nghĩ kĩ thì Chu Nhất Thần cũng đã giúp nhà cô thoát nạn, không nên lấy oán báo ơn, cô chỉ thấy mình bất hạnh như một con cờ bị gia đình ép hôn quá đáng thôi.

- ---------

Từ lúc trở về Hoa Thành, Chiêu Nam cứ ngắm mãi đóa hoa linh lan trên tay, đây là món quà cô cảm thấy thích nhất từ trước đến giờ. Trước giờ cô không hề thích những món đồ quý giá sang trọng, chỉ cần là những thích đơn giản như thế này thôi đã khiến cô vui cả ngày.

Đang lúc ngây ngơ thì Chiêu Nam nghe thấy tiếng của bà nội.

"Nam Nam bà tới rồi đây." Bà nội niềm nở hẳn ra, tay bắt mặt mừng với Chiêu Nam.

"Bà nội sao bà đến mà không nói với cháu trước." Chiêu Nam hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của bà nội.

"Bà nhớ cháu dâu của bà rồi, bà muốn đến xem cháu sống ở đây thế nào."

Đi theo bên cạnh bà nội còn có một chàng thanh niên trẻ tuổi, anh ta tên Trần Minh là trợ lý của Chu Nhất Thần, từ ngày Chu Nhất Thần du học về nước thì anh ta đã làm việc bên cạnh Chu Nhất Thần.

Trần Minh được coi là một người thân cận của Chu Nhất Thần, tác phong làm việc nghiêm túc và luôn được giao làm những chuyện quan trọng.

Chiêu Nam cũng chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Trần Minh, chỉ nghe dì Lâm kể và thấy hắn hay đến đưa đón Chu Nhất Thần. Lần đầu gần nhau như vậy Chiêu Nam không khỏi cảm thán "Đẹp trai như vậy theo Chu Nhất Thần đúng phí."

"Bà định đến từ sáng sớm rồi nhưng Thần nó cứ bảo Trần Minh đích thân đưa bà đến đây thì mới an tâm." Bà nội nhìn sang nói với Trần Minh đang nghiêm túc đứng yên ở đó.

"Lão phu nhân đã đến đây rồi thì tôi xin phép đi về công ty trước."

"Được rồi, cậu đi trước đi khi nào tôi muốn về sẽ báo cho cậu hay."

Sau khi thưa chuyện xong Trần Minh nhanh chóng rời khỏi Hoa Thành để trở về làm việc cho Chu Nhất Thần, nói về khoản chọn người không phải khen Chu Nhất Thần quả nhiên có mắt nhìn người, làm việc gì cũng nhanh gọn.

"Nam Nam lại đây bà có quà cho cháu."



Bà nội kéo Chiêu Nam đến gần mình lấy trong túi xách ra một hộp nữ trang. Bên trong có một sợi dây chuyền bạc lấp lánh, giữa sợ dây còn có một viên kim cương lớn có màu hồng nhạt càng sáng chói hơn nữa. Kỳ thực sợi dây chuyền này có thiết kế đơn giản không cầu kỳ nhưng độ tinh xảo thì không gì bằng.

"Bà nội đây là..." Chiêu Nam cũng bị mê mẫn vẻ đẹp của sợi dây chuyền đó, vẻ đẹp của nó như ánh bình minh mời gọi tiếng hót của những chú chim non.

"Đây là sợi dây chuyền dành cho con dâu nhà họ Chu, lúc trước đã từng trao cho mẹ của Thần nay thì truyền lại cho cháu, xem nó như vật đính ước." Bà nội trao hộp dây chuyền cho Chiêu Nam và nói về ý nghĩa của món đồ này.

"Nhưng mà nó thật sự quá quý giá, cháu thật sự không dám giữ." Chiêu Nam sao lại không biết sự quan tâm và yêu thương của bà nội. Bà thật sự xem cô là cháu dâu nhà này nên mới trao nó cho cô, sợi dây chuyền như một lời tuyên bố chính thức về thân phận của cô.

"Cháu phải giữ lấy nó, đây không có đáng là gì cả, chờ đến lúc cháu sinh cháu cố cho bà thì cả gia sản nhà này bà cũng không tiếc mà cho cháu."

Bà nội càng nói càng vui, lúc này chắc bà đã nghĩ tới diễn cảnh bế cháu cố rồi.

"Bà nội, bà đừng đối xử với cháu tốt như vậy, cháu sợ sẽ làm bà thất vọng."

Chiêu Nam sợ bà nội biết chuyện mình gả cho Chu Nhất Thần là vì tiền, sợ bà sẽ thất vọng vì đứa cháu dâu ngày đêm bà mong ngóng, sợ bà sẽ không thể tha thứ cho mình. Cô không thể lừa dối lòng tin và tình yêu thương bà dành cho mình được, làm như vậy cô thấy rất có lỗi với bà.

"Đứa trẻ ngốc, bà sao lại thất vọng vì cháu chứ, không cần biết trước đây cháu như thế nào, quá khứ có ra sao. Một khi cháu đã gả vào nhà này làm vợ của Thần, làm cháu dâu của bà, làm người nhà họ Chu thì nơi đây mãi là nhà, là điểm tựa của cháu và sẽ ra sức bảo vệ cháu."

Bà nội sợ Chiêu Nam tủi thân vì không môn đăng hộ đối, bà mặc kệ miễn đã có tên trong gia phả nhà họ Chu thì không ai có quyền đem Chiêu Nam ra khỏi Chu gia. Bà nội đã thương cô như vậy, dù trái tim cô có cứng rắn đến đâu cũng phải tan chảy trước sự dịu dàng và yêu thương của bà, dù không biết tương lai sẽ ra sao nhưng hiện tại bây giờ cô cảm thấy bản thân rất hạnh phúc.