Chiến Thần Tu La

Chương 299



Chương 299

“Ba, con đã đón dì Lan qua rồi.”

“Sau này con sẽ chăm sóc dì ấy như chăm sóc cho mẹ.”

“Chỉ là…”

“Ba, giờ ba đang ở đâu? Sống hay chết?

Ba, ba có biết Châu đã không còn nữa không?”

“Ba à…

Đà phát triển của Giải trí Ức Châu ngày càng mạnh mẽ, trong khoảng thời gian tiếp theo đã tạo ra những bước đột phá lớn trong lĩnh vực hoạt hình, điện ảnh và truyền hình, âm nhạc, game và các lĩnh vực khác.

Giới giải trí ở thành phố Giang Nam đang có xu hướng lột xác!

Vào ngày này, sau khi Giang Nghĩa làm xong công việc trong tay, anh đã đến Quán ăn Uyên Uơng để nghỉ ngơi và thư giãn, tiện thể nếm thử tay nghề của Đao Thần – Nhiếp Tranh.

Kể từ khi Nhiếp Tranh nổi tiếng, ông ta ngày càng bận rộn hơn.

Việc làm ăn trong quán ăn lại càng phát đạt, một mình ông ta căn bản làm không hết, cần phải thuê thêm một trợ lý mới có thể đỡ hơn.

Giang Nghĩa và Nhiếp Tranh đang trò chuyện về điều này, thì thấy hai người phụ nữ một già một trẻ bước vào cửa.

Bà cụ trông chừng bảy mươi tuổi, còn phụ nữ trẻ tuổi thì ngoài hai mươi.

Nhiếp Tranh nói, “Rất xin lỗi, bây giờ quán ăn chúng tôi đã nghỉ rồi.”

Bà cụ nói: “Chúng tôi không phải đến đây ăn cơm, tôi đưa cháu gái của tôi đến đây để xin việc.”

Mấy ngày qua Nhiếp Tranh thực sự đã đăng thông báo tuyển một nhân viên, nhưng vì anh ta yêu cầu nghiêm khắc, nên dù đến nay đã có rất nhiều người đến ứng tuyển, nhưng vẫn chưa chọn được người thích hợp.

Nhiếp Tranh liếc nhìn cô gái từ trên xuống dưới, cô gái này dáng vẻ thanh tú, ăn mặc gọn gàng, trông rất sạch sẽ và tươi tắn, khiến người khác nhìn thấy đã cảm thấy dễ chịu.

“Cô tên gì?”

Cô gái nhìn về bà cụ, rồi nhìn Nhiếp Tranh, chỉ tay về miệng và vẫy vẫy tay.

Bà cụ vội vàng giải thích: “Cháu gái tôi tên là Ngải Hà. Nó không biết nói từ khi mới ra đời. Ngài Nhiếp xin mời ông đừng chê bai.

Nhưng nó rất thích nấu ăn. Nó thường xem các chương trình nấu ăn của ông và rất ngưỡng mộ ông. . Tôi muốn nhờ ông để nó làm việc ở đây, hy vọng ông có thể giữ lại nó. “

Điều đó có nghĩa là cô ấy là người câm?

Nhiếp Tranh không để ý điều này lắm, ngay cả một người tàn tật chỉ còn một cánh tay có thể sử dụng như ông ta cũng có thể làm đầu bếp, sao người câm lại không được?

Ông ta Vừa định hỏi thêm vài câu, lại có một nhóm người khác đã đi tới trước cửa.

Nhóm người này đều mặc vest, đeo cà vạt, thoạt nhìn thì đã biết là những người có tiền có thế trong xã hội, trong số đó có một chàng trai trạc tuổi hai mươi.

Cậu ấy khá đẹp trai.

Đặc biệt là đôi bàn tay kia, trắng nõn và mềm mại, trông còn đẹp hơn cả bàn tay của phụ nữ.

Nhóm người bước thẳng vào cửa, không một lời giải thích thì đẩy Ngài Hà và bà cụ sang một bên, với bộ dáng quét dọn sạch đường.