Tên nhãi gầy yếu này sao lại có sức mạnh to lớn như thế chứ.
Đây có thể là người sao? Có khác gì một quả bom đâu.
Nhã Mẫn sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt: “Tam Tần, em… sao em có thể đánh được như vậy?”
Cô ấy hiểu ra, Diệp Huyền Tần không đơn giản chỉ là một người kinh doanh bình thường.
Năm năm biến mất vừa qua của anh, chắc chắn đã trải qua không ít chuyện.
Diệp Huyền Tần thần bí cười nói: “Chị Nhã Mẫn, chị quên là em từng nhập ngũ sao?”
Nhã Mẫn lắc đầu, vẻ mặt cô ấy vẫn tràn đầy nghi ngờ: “Cho dù từng tham gia quân đội cũng không thể nào đánh nhau được như vậy.”
Răng Hô bắt đầu choáng váng, anh ta ý thức được lần này mình động phải nhân vật khó xơi rồi.
Thế nhưng anh ta vẫn không sợ hãi, bởi vì anh ta vẫn còn chưa thể hiện ra toàn bộ sức mạnh.
Răng Hô khó khăn đỡ ghế đứng dậy, cười lạnh nói: “Hừ, tôi thừa nhận đã đánh giá thấp anh.”
“Nhưng ở trong mắt tôi anh vẫn chẳng là cái đinh gì cả.”
“Một mình anh đấu được sáu tên chứ một trăm tên có thể đấu lại một trăm tên sao?”
Diệp Huyền Tần nói: “Có thể.”
Đừng nói là một trăm, ngay cả một ngàn cũng có thể.
Chuyện này không phải là vấn đề, vấn đề là Diệp Huyền Tần có muốn ra tay hay không.
Phụt!
Răng Hô nhịn không được bật cười: “Con mẹ nó chứ anh đúng là thằng điên!”
“Hôm nay tôi sẽ cho anh được như ý nguyện!”
Nói rồi, Răng Hô rút điện thoại ra, gọi cho thuộc hạ: “Gọi tất cả anh em tới trụ sở của hạng mục Nghĩa Tân, nhớ là gọi tất cả đấy, mang theo cả vũ khí nữa.”
Một đấu một trăm, ngay cả phim truyền hình cũng không có chuyện như vậy.
Mỗi người nhổ một ngụm nước miếng cũng có thể dìm chết Diệp Huyền Tần rồi.
Vẻ mặt Diệp Huyền Tần bất đắc dĩ, anh vẫn đứng yên tại chỗ, giọng nói có chút trách cứ: “Chị Nhã Mẫn, sao chị không nghe lời gì thế, bảo chị ngồi im xem thì chị ngồi im xem là được rồi, đừng có làm loạn nữa.”
“Chuyện của chúng ta còn chưa giải quyết xong, chưa thể đi được.”