Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 322



Chương 322: Bất lực Anh chưa bao giờ bất lực như thế này.

Ngay cả khi mượn tổ chức tình báo của quốc gia cũng không có tin tức gì của người đàn ông kia. Anh hít sâu một hơi, sau đó thờ dài.

Anh tự châm cho mình một điếu thuốc, ngồi dựa vào sô pha.

Anh đang băn khoăn, không biết ngồi vào vị trí này là đúng hay sai.

Nếu anh không ngồi ở vị trí này thì chuyện ngày hôm nạy liệu có xây ra không?

Anh chợt hối hận, tại sao mình lại lên đường nhập ngũ.

Nhưng hiện tại, hối hận cũng chẳng ích gì.

Chuyện đã xảy ra, bây giờ chỉ có thể đợi tin tức đến.

Anh không chợp mắt ngồi trong phòng khách cả đêm.

ảm Chín giờ sáng, điện thoại đồ chuông, lên xem hóa ra là điện thoại của quân vương gọi tới.

“Quân vương!”

“Tôi đã biết chuyện của cậu, hiện tại tôi đã phái người tới tra giúp cậu, nhưng có một số việc tôi cần cậu làm ngay bây giờ”

Giọng điệu của Sở Quân Kim có chút trịnh trọng, như thể đã xảy ra chuyện gì lớn.

“Là chuyện gì?”

Vũ Hoàng Minh hiếm khi nghe thấy giọng điệu như vậy từ quân vương.

“Tôi đã tra ra được tin tức về chiếc đình đó của ba mẹ cậu, những nhân vật cấp cao của tổ chức Thần Tích đã xuất hiện ở Bắc Sơn. Tôi đã gửi thông tin đến cho cậu, trước khi chúng nắm rõ tình hình, hãy giết chúng. Về phần cậu muốn tin tức gì thì hãy tự hỏi đi, nhưng sự việc về Sơn Thần thì tốt nhất là hỏi cho rõ ràng!”

Khi nghe những lời này, sắc mặt của Vũ Hoàng Minh thay đồi.

Thật không ngỡ những nhân vật cấp cao của phép màu lại dám xuất hiện ở Bắc Sơn. Bọn chúng thật quá mức tự tin.

“Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ tới đó.”

Vũ Hoàng Minh đang định cúp máy thì giọng nói của quân vương vang lên “Bên kia có cao thử, thực lực sẽ không thấp hơn cậu, tốt nhất cậu mang theo Tiêu Quân và Lưu Chí”

Đột nhiên sắc mặt anh thay đổi, Bên kia có cao thủ như vậy chẳng trách quân vướng sẽ nghiêm trọng. Giả sử mang theo ‘Sð Thanh Nam và Trương Hài Long cho dù không gặp nguy hiểm nhưng hai người đó có thể bị thương.

“Tôi biết rồi!

Cúp máy xong Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi.

Anh cẩm điện thoại lên thì thấy một email.

Mỡ email ra thì thấy một bức ảnh chụp hai người và bên dưới là thông tin của họ.

Người đàn ông bên trái là một người nước.

ngoài với mái tóc vàng, lông mày rậm, mắt to, anh ta là Chris Lou, trường lão thứ mười ba của tổ chức Thần Tích, chưa rõ thực lực, đến từ Thương Châu, nắm giữ nhiều bí mật của tổ chức.

mình.

Mười tám năm trước, anh ta đã tham gia nghiên cứu và phát triển những gì còn sót lại của nền văn minh chưa được biết đến về đất nước của loài vượn cồ đại.

Vũ Hoàng Minh nheo mắt lại, có vẻ như mục tiêu lẫn này chính là anh ta.

Anh nhìn về phía người đàn ông bên phải trong bức ảnh, cũng là một người đàn ông tóc vàng, nhưng mà người đàn ông này gầy hơn.

Nhìn đôi mắt anh ta khác thường, có râu trên mép. Tên anh ta là Orgrim, là một trong những Thiên Vương của Thương Châu, đẩy quyền năng và là một cao thủ.

Nhìn thấy lời giới thiệu này, Vũ Hoàng Minh có chút ớn lạnh, Anh chưa từng gặp qua cao thủ cùng cấp với mình. Xem ra người này rất mạnh.

Hơn nữa, bên kia phái người đến Bắc Sơn lần này khẳng định là có mục đích gì đó không bình thường.

Nhưng nếu đã đến rồi vậy thì không cần đi nữa.

Nếu anh ta dám lấy đi thứ gì của quốc gia và dám tàn sát người vô tội vậy thì mối thù này có thể bắt đầu trà rồi.

Tắt email anh liển gọi điện thoại cho Tiêu Tuấn “Cậu Minh!” Giọng nói kính cần của Tiêu Tuấn truyền qua điện thoại.

“Tiêu Tuấn, gọi Lưu Chí tới biệt thự của tôi, tôi sẽ dẫn hai người đi giết kè thù!”