Chiến Lang Ở Rể

Chương 485



Dứt lời, khí thế trên người Lê Văn Vân nhất thời tăng vọt.

Khóe miệng của tiến sĩ T khẽ run lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chẳng phải quy tắc của Người Gác Đêm các cậu là không được xuống tay ở nơi đông người à?"

“Tôi đã không còn là Người Gác Đêm nữa.” Lê Văn Vân liếm môi đáp.

“Nếu cậu xuống tay với tôi, e rằng tòa nhà này sẽ bị đổ sụp, cậu có chắc là mình muốn làm như thế không?” Tiến sĩ T cười híp mắt hỏi.

Dứt lời, khí thế trên người Lê Văn Vân từ từ giảm xuống, khẽ bĩu môi nói: "Ông vào nhà đi!"

Tiến sĩ T khẽ cười, chẳng hề lo lắng mà sải bước vào nhà của Lê Văn Vân, sau khi ngồi xuống sofa thì bắt đầu quan sát Lê Văn Vân.

“Ông có chuyện gì thì mau nói thẳng ra đi, đừng ngồi đây chơi trò thần bí đó với tôi, tôi không mắc bẫy đâu.” Lê Văn Vân xua tay nói.

Tiến sĩ T khẽ cười nói: “Thật ra tôi đến đây là muốn nói cho cậu biết, cậu chỉ còn vài ngày nữa thôi."

“Tôi biết rồi, không cần ông phải nhắc nhở tôi. Tôi rất tò mò, rốt cuộc thái độ của ông là gì? Ông không giống như Hồng Nguyệt, cũng không giống người của Viễn Hàng, thậm chí có đôi lúc còn muốn giúp đỡ Người Gác Đêm." Lê Văn Vân lạnh nhạt nói: "Rốt cuộc lập trường của ông là gì?"

"Lập trường của tôi rất đơn giản, đó chính là người ngoài cuộc, tôi sẽ không tham gia vào trong đó, mà tôi chỉ đang làm một cuộc thí nghiệm tự nhiên." Tiến sĩ T mỉm cười nói: "Tất nhiên, mấy thứ về phương diện nghiên cứu khoa học này, tôi có nói với cậu cũng vô ích thôi."

“Nếu vô ích thì tôi mời ông ra ngoài được chưa?” Lê Văn Vân cạn lời hỏi.

“Tôi sẽ nói vào vấn đề chính với cậu, cậu muốn biết về nguồn gốc của khu Tội Ác không?” Tiến sĩ T hỏi.

Lê Văn Vân nhướng mày, ngạc nhiên nhìn ông ta.

“Thật ra khu Tội Ác là do thế hệ đầu tiên của Người Gác Đêm và bảy vị của Hồng Nguyệt cùng sáng lập." Tiến sĩ T nói: "Lúc đó, Người Gác Đêm số một và Hodges cùng quản lý nơi đó, mục đích của việc sáng lập nơi này là để phân chia thế giới bên trên và thế giới ngầm."

Lê Văn Vân hờ hững nhìn ông ta, quả thật anh không biết quá nhiều về sự hình thành của khu Tội Ác.

Tiến sĩ T nhìn thấy gương mặt tràn đầy hứng thú của Lê Văn Vân thì nói tiếp: "Lúc đó Hồng Nguyệt hơi khác so với bây giờ. Lúc đó Hồng Nguyệt chỉ là một nhóm gồm bảy người có ý kiến khác với Người Gác Đêm mà thôi. Sau đó dưới tình huống phát triển, thủ lĩnh nắm quyền phát ngôn đã dẫn dắt Hồng Nguyệt đi theo con đường dị dạng, trở thành tổ chức sát thủ cực kỳ lớn, hoàn toàn đối đầu với Người Gác Đêm."

"Khu Tội Ác tồn tại với mục đích gì? Ban đầu rất đơn giản, để những người luyện võ mà Người Gác Đêm tìm thấy kia không được dùng vũ lực trong thế giới bình thường, ai đồng ý ký vào thỏa thuận sẽ được giữ lại, ngược lại ai không đồng ý sẽ bị ném hết vào khu Tội Ác, để bọn họ chém giết loạn xạ ở trong đó.” Tiến sĩ T hờ hững nói: “Nơi này, nói trắng ra là một nhà tù."

Mà Hodges chính là quản giáo của nhà tù, ngoài ra còn có Người Gác Đêm số một hệ Hoa.

Đồng thời để răn đe Hodges, bọn họ đã ném át chủ bài của Người Gác Đêm lên hòn đảo đó, để Hodges không ngừng kiêng dè.

Tạo thành tình huống kiềm chế lẫn nhau.

Thời gian dần trôi qua, đủ loại người bắt đầu bị lưu đày vào trong thành phố này, trải qua hàng trăm năm, thành phố này đã biến thành bộ dạng như ngày nay.

Lê Văn Vân nghe đến đây thì vẻ mặt hơi thay đổi, đây là lần đầu tiên có người giảng giải cho anh nghe về lai lịch của khu Tội Ác.

“Ông nói cho tôi biết những chuyện này để làm gì?” Lê Văn Vân cau mày hỏi.

"Chẳng lẽ cậu không nghe ra thông tin quan trọng ở trong đó à? Cậu khiến tôi hơi thất vọng đấy." Tiến sĩ T cười híp mắt nói.

Vẻ mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi, rồi anh nghĩ đến điều gì đó nên hỏi: "Ý ông là... Hodges là người của Hồng Nguyệt sao?"

Tiến sĩ T khẽ gật đầu đáp: "Phản ứng cũng tốt đấy."

Lê Văn Vân nghe đến đây thì khẽ nhíu mày, đang định nói gì đó thì tiến sĩ T lại cười nói: "Mặc dù nội bộ người sáng lập Hồng Nguyệt đã nảy sinh chút bất đồng, dẫn đến phương hướng phát triển khác biệt, nhưng mục tiêu của bọn họ chỉ có một, đó chính là thần phục, nói theo cách nói của các cậu, là trở thành con chó của bọn họ. Hodges cũng không ngoại lệ. Bây giờ bọn họ đang cần đến, tất nhiên Hodges cũng phải biểu hiện chút gì đó, ví dụ như biên giới phía Bắc là chiến trường chính, có lẽ ông ta sẽ lôi kéo át chủ bài của Người Gác Đêm các cậu, để đội ngũ Người Gác Đêm có sức chiến đấu mạnh nhất kia không thể nào rời khỏi hòn đảo đó."

Lê Văn Vân cười khẩy nói: "Ông ta có thể ngăn cản ư?"

"Ông ta đứng thứ hai trong Thiên Bảng, cộng thêm mấy chục năm qua, dưới tình huống có nhiều cao thủ đỉnh cấp ở khu Tội Ác mặc cho ông ta lựa chọn như vậy, sức mạnh mà ông ta ngấm ngầm phát triển đủ để chấn động thế giới, cũng là chuyện rất thường tình.” Tiến sĩ T cười nói: "Ví dụ như lần này tôi đến đây tìm cậu, là muốn nói cho cậu biết, có lẽ ở khu Tội Ác, Hodges và Minh Sùng đã đánh nhau rồi, nói cách khác, có lẽ đội ngũ át chủ bài của các cậu sẽ không thể nào tham chiến ở biên giới phía Bắc."

"Tôi hy vọng cậu hãy truyền đạt thông tin này cho Trác Nhất Minh, dù gì rất có khả năng biên giới phía Bắc sẽ trở thành nơi chôn xương của Trác Nhất Minh. Trác Nhất Minh là trụ cột tinh thần cuối cùng của Người Gác Đêm trên toàn thế giới. Một khi ông ta chết, Người Gác Đêm sẽ không biết đi vào đâu.” Tiến sĩ T cười híp mắt nói.

“Tôi biết rồi.” Lê Văn Vân nghe đến đây thì thở dài nói: "Nhưng lão già đó sẽ không chết."

“Thế à?” Tiến sĩ T nói: “Nhóc con, so với Trác Nhất Minh, cậu vẫn còn thua kém nhiều lắm. Ông ta là thiên tài mà tôi từng gặp trong cuộc đời. Còn cậu, có lẽ cậu rất giỏi, nhưng...”

"Đúng vậy. Chỉ cần tôi còn sống, ông ta sẽ không chết." Lê Văn Vân nhìn tiến sĩ T nói: "Nếu ông đã nói xong rồi thì ông có thể đi được rồi đấy."

Tiến sĩ T khẽ cười, từ từ đứng dậy nói: "Được rồi. Vậy tôi đi trước, tôi rất mong đợi vào biểu hiện tương lai của cậu, cậu là một trong những người tôi chú ý nhất trong thí nghiệm của mình, hy vọng cậu sẽ không khiến tôi thất vọng."

“Ông cứ cẩn thận đấy, đợi sau khi tôi giải quyết xong mấy chuyện này, tôi sẽ bắt ông lại, ngày nào cũng bắt ông phát minh, nếu không phát minh được món đồ gì thì tôi sẽ không cho ông ăn cơm.” Lê Văn Vân mắng.

Tiến sĩ T không để tâm đến lời nói của Lê Văn Vân, mà khẽ cười rời khỏi nhà, còn chủ động đóng cửa lại.

Đợi ông ta rời đi rồi, Lê Văn Vân liền cảm thấy buồn bực mất tập trung, tâm trạng bình tĩnh mười mấy ngày nay nhất thời trở nên hỗn loạn, khiến cả người anh rất khó chịu.

Anh ngẫm nghĩ một lát, rồi móc điện thoại ra, gọi cho Phạm Nhược Tuyết.

Anh truyền đạt lại tin tức của tiến sĩ T cho Phạm Nhược Tuyết nghe, nhưng vẫn cảm thấy hơi buồn bực mất tập trung, nên chủ động thu dọn đồ đạc, quyết định quay về Lâm Hải trước đã.

Lúc anh đang thu dọn đồ đạc, điện thoại của anh bỗng đổ chuông.

Anh cầm lên xem thì phát hiện là dãy số lạ, Lê Văn Vân liền bấm nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy than thở của Trác Nhất Minh: "Cậu có chắc là sẽ không quay về nữa không?"

"Hình như tôi có quay về hay không cũng không còn quan trọng nữa." Lê Văn Vân nói: "Tôi sẽ tham gia cuộc chiến này, hơn nữa mặc dù tôi quay về, cũng lấy hình thức tiểu đội để tác chiến, nên không có khác biệt gì mấy."

“Tôi đã biết thông tin mà cậu mang tới rồi." Trác Nhất Minh bình tĩnh nói: "Ở biên giới phía Bắc, người của Hồng Nguyệt đã xuất hiện rất đông. Ở khắp nơi, người của Hồng Nguyệt cũng liên tục xuất hiện gây rắc rối. Người của thế giới ngầm đều đã nghe tin tức, bây giờ bọn chúng hoạt động ngày càng bình thường, hai ngày tới tôi sẽ đi đến đó."

Lê Văn Vân im lặng.

“Nếu tôi chết ở đó, cậu phải giúp tôi trông nom Người Gác Đêm hệ Hoa.” Giọng điệu của Trác Nhất Minh bình tĩnh nhưng nghiêm nghị, không còn dáng vẻ mắng nhiếc như trước kia nữa.

“Tôi nói rồi, tôi sẽ giúp ông vung ra đao đó.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói, dứt lời, anh liền cúp máy.