Chiến Lang Ở Rể

Chương 268: 268





Cùng với âm thanh vang lên, trên tầng hai, một ông già mặc áo dài màu vàng, tay chống gậy đi xuống cầu thang.

Lê Văn Vân nheo mắt nhìn sang.

Ông già này không còn phân biệt được tuổi tác, tóc đã bạc hẳn, tóc cũng rất ít, Lê Văn Vân thấy chỉ còn vài sợi.

Cái nạng trong tay ông ta, Lê Văn Vân vừa nhìn đã biết đó hẳn là vũ khí, trông không phải đao thì chính là kiếm.

Nhưng nhìn kiểu dáng thì khả năng là kiếm cao hơn một chút.

Lê Văn Vân ngay lập tức xác nhận trong lòng rằng ông già này hiển nhiên chính là Lý Đông Dã rồi.

Bên cạnh, Trần Mỹ Huyên sững sờ một lúc.

Bà ấy nhìn Lý Đông Dã với vẻ mặt mờ mịt.

Đúng vậy, Lý Đông Dã đã không ra ngoài hoạt động biết bao nhiêu năm rồi, cho nên ông ta không có tên trong Thiên bảng, và hầu hết mọi người thậm chí còn nghĩ rằng ông ta đã chết.

Trần Mỹ Huyên gả vào nhà họ Lý hơn hai mươi năm trước, bà ấy cũng ở lại nhà họ Lý rất nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ bà ấy cũng chưa từng gặp mặt Lý Đông Dã.

Trong sân của nhà họ Lý có một tòa nhà nhỏ, người của nhà họ Lý không được phép vào.

Lý Đông Dã chậm rãi bước xuống, có thể là dư uy năm đó, hoặc cũng có thể luôn ở trên địa vị cao, nên toàn thân ông ta có một cỗ khí tràng, chỉ cần bước từng bước từng bước một đã khiến trên người Trần Mỹ Huyên có cảm giác bị đè ép.

Bà ấy vô thức đến gần Lê Văn Vân, kéo góc áo của Lê Văn Vân.


Ở bên cạnh, Lý Hàng nhìn thấy bộ dạng vô cùng thân thiết của Trần Mỹ Huyên và Lê Văn Vân thì sắc mặt không được dễ nhìn cho lắm.

Lý Đông Dã đi tới trước bàn, cầm phần tài liệu của Lê Văn Vân lên, sau đó kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

Ông ta đặt gậy lên bàn, cười như không cười nhìn Lê Văn Vân mà nói: "Chưa đến ba mươi tuổi đã đỉnh cấp, vả lại tôi còn nhìn thấy một chút khí thế bạo phát.

Trong đỉnh cấp coi như là xếp hạng hàng đầu rồi, quả thật có thể được coi là thiên phú có một không hai."
Vẻ mặt của Lê Văn Vân không thay đổi, anh không chút nào kiêng kỵ mà nhìn Lý Đông Dã từ trên xuống dưới.

Lý Đông Dã cũng không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng nói: “Nghe Long Ưng Đài nói, sư phụ của cậu là thằng nhóc ở trong tù kia nhỉ? Chẳng lẽ nó không dạy cậu, nhìn thấy tiền bối thì không được nhìn thẳng như vậy, cần tôn kính một chút sao?"
Lê Văn Vân mặc kệ ông ta, nhưng trên cổ tay của Lý Đông Dã, anh nhìn thấy một hình xăm hoa sen!
Hiển nhiên Trác Nhất Minh không nói sai, Lý Đông Dã này quả nhiên từng là người của Hồng Nguyệt.

Nếu nói ông ta là người của Hồng Nguyệt, thì giữa nhà họ Lý và Hồng Nguyệt chỉ sợ có không ít liên hệ.

“Còn nhìn à?” Lý Đông Dã nhìn thấy ánh mắt của Lê Văn Vân vẫn quét qua quét lại trên người mình thì bất chợt nheo mắt lại.

“Sao, ông không thể gặp được người khác hả?” Lê Văn Vân bình tĩnh hỏi.

“Miệng còn hôi sữa.” Lý Đông Dã lật xem tư liệu của Lê Văn Vân, đọc một hồi liền nói: “Thằng nhóc sư phụ của cậu đó, trước mặt tôi cũng phải gọi tôi một tiếng chú Lý."
Xét về bối phận, Lý Đông Dã còn hơn đám người Long Ưng Đài một đến hai thế hệ.

Con mẹ nó, đây là một lão quái vật sống gần 120 năm rồi.

Lê Văn Vân cười khẽ nói: "Ông xứng để tôi tôn kính sao? Nhà họ Lý các người bây giờ mất hết thể diện rồi, ông lại ở đây nói chuyện tôn kính với tôi ư?"

Lý Đông Dã ngẩng đầu, sau đó thản nhiên nói: "Đóng cửa lại!"
“Cộc cộc cộc…”
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó hơn mười người đứng bên ngoài bước vào trong phòng.

Két một tiếng, cửa tòa nhà này trực tiếp đóng lại.

Sắc mặt Trần Mỹ Huyên thay đổi dữ dội!
Bà ấy biết rằng sau khi nhà họ Lý ép buộc không thành thì dường như sẽ sử dụng biện pháp mạnh rồi.

Đối với việc bọn họ kiêng dè Lê Văn Vân vì Minh Sùng, sau khi Lý Đông Dã xuất hiện, bọn họ cũng không có gì phải kiêng kị nữa.

Ngoài cửa tòa nhà nhỏ, Lý Thiên Vũ đứng ở nơi đó.

Bên cạnh anh ta, Tạ Vân cũng đứng đó.

“Tại sao bọn họ lại đóng cửa?” Tạ Vân cau mày nói.

Lý Thiên Vũ cười khẩy một tiếng nói: "Đóng cửa đánh chó đó có hiểu không? Một lát nữa cậu sẽ nhìn thấy Lê Văn Vân rốt cuộc thê thảm như thế nào.

Minh Sùng thần bí thì thần bí, thế nhưng trước mặt ông tổ của chúng tôi, thằng đó cũng phải quỳ xuống.

Lê Văn Vân hôm nay thảm rồi!"
Vẻ mặt Tạ Vân khẽ nhúc nhích: "Vậy thì dì Trần Mỹ Huyên..."
Giữa anh ta và Trần Hi dù gì cũng là bạn học, vẫn có một chút giao tình.


"Bà ta? Bà ta giao cổ phần công ty ra là xong thôi.

Không giao ra thì bà ta sẽ chân chính cảm nhận được thủ đoạn của nhà họ Lý chúng tôi." Lý Thiên Vũ cười nói một cách ngạo nghễ.

Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn Tạ Vân một cái, nói: "Tạ Vân, tuy rằng cậu là người của nhà họ Tạ, nhưng từ khi quen biết tôi, tôi vẫn luôn coi cậu như em trai, cho nên hôm nay tôi mới cho cậu tới chứng kiến.

Nhưng chuyện về ông tổ của chúng tôi, tốt nhất cậu nên để nó thối rữa ở trong bụng đi.

Nếu cậu dám tiết lộ ra ngoài một chữ, tôi không bảo đảm cho cậu được đâu!"
Vẻ mặt Tạ Vân khẽ run lên, sau đó vội vàng gật đầu nói: "Đừng lo lắng, tôi chắc chắn sẽ không nói ra ngoài dù chỉ một chữ."
Bấy giờ Lý Thiên Vũ mới gật đầu hài lòng nói: "Chuẩn bị cho tốt đi, nghe tiếng kêu thảm thiết của Lê Văn Vân, chờ thằng đó bị đánh đến nửa chết nửa sống rồi, chúng ta sẽ đi qua từ từ làm nhục tụi nó.

Tôi đã nói với ông tổ tôi rồi, chờ trừng trị Lê Văn Vân rồi sẽ giao cho chúng ta.

Thứ tạp nham này mà cũng có tư cách đứng chung một chỗ với Long Nhã Lâm ư?"
Tạ Vân gật đầu nói: "Đúng vậy, còn cả Giai Kỳ nữa!"
...!
Bên trong phòng, cửa phòng vừa đóng lại, ánh mắt của Lê Văn Vân liền hơi nhướng lên, nhìn về phía Lý Đông Dã rồi nói: "Trong tình huống này, thương lượng không thành, định ép buộc rồi sao?"
“Cậu có thể lý giải như vậy.” Lý Đông Dã nhẹ giọng nói: “Đương nhiên, tôi đã cho bà ta một tỷ, hiện tại bà ta cũng không cần.

Vậy thì không có một tỷ nữa, chỉ có một ngàn vạn thôi!”
Nói xong, ông ta nhìn Lê Văn Vân nói: "Còn cậu! Cậu tát con trai tôi một cái, con trai tôi bị đánh, thân làm cha tất nhiên cần phải ra mặt trả lại công bằng cho nó mới được.

Mặt của nhà họ Lý tôi không dễ đánh như vậy đâu."
“Vậy thì ông dự định làm như thế nào chứ?” Lê Văn Vân bình tĩnh hỏi.

Anh nhìn về phía đám người Lý Đạo Nhiên ở phía đối diện.

Bốn người Lý Đạo Nhiên, Lý Phong đều mang vẻ mặt mong đợi, như thể đang mong chờ sự sỉ nhục tiếp theo dành cho Lê Văn Vân!
“Rất đơn giản.” Lý Đông Dã nói: “Cậu đã tát mặt Đạo Nhiên, vậy thì thành thật chút, quỳ xuống xin tha trước mặt Đạo Nhiên, sau đó đưa mặt qua, để Đạo Nhiên đánh mấy bạt tai.


Nó vừa lòng, chịu tha thứ là được rồi."
Lê Văn Vân bật cười, trên mặt mang theo nụ cười tươi.

Anh nhìn vẻ mặt đắc ý của Lý Đạo Nhiên, sau đó cười tủm tỉm nói: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
Lý Đông Dã siết chặt chiếc nạng trong tay, nhìn Lê Văn Vân nói: "Nếu bây giờ cậu xin lỗi thì có lẽ còn có thể giữ lại một cái mạng, nếu cậu không xin lỗi thì có thể mất cả mạng.

Thiên tài như vậy, được đỉnh cấp ở độ tuổi như thế, mất mạng thì rất tiếc.

Ồ, đúng rồi, Long Ưng Đài không cứu được cậu đâu!"
“Cậu nhóc, đỉnh cấp không phải là bất khả chiến bại trên thế giới này.” Lý Đông Dã nhẹ giọng nói.

Nói xong, từ trong cơ thể ông ta bạo phát một cỗ khí thế, một cỗ áp lực vô hình nổi lên từ trên người ông ta.

Ánh mắt ông ta chậm rãi nâng lên, nhìn về phía Lê Văn Vân, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt.

Quả nhiên, siêu cấp!
Biểu cảm của Lê Văn Vân chìm xuống, hơn nữa khí thế mà ông ta triển lộ ra hoàn toàn không kém hơn Giản Hưng!
Lê Văn Vân cười nói: "Siêu cấp sao?"
“Coi như cậu có chút kiến thức, cho nên, quỳ xuống đi!” Ánh mắt Lý Đông Dã trầm xuống!
Lê Văn Vân thở ra một hơi, đứng lên.

Bên cạnh, Lý Phong giễu cợt: "Chậc chậc chậc, không phải cậu rất cuồng vọng sao? Tôi còn tưởng xương cậu cứng lắm chứ? Bây giờ biết phải quỳ xuống xin lỗi rồi à.

Tôi nói cho cậu biết, đã quá muộn rồi!"
Lê Văn Vân khẽ liếc ông ta một cái, sau đó lại nhìn về phía Lý Đông Dã nói: "Siêu cấp sao? Haiz...!không phải chỉ là siêu cấp thôi à?"
Vù vù!
Ngay trong nháy mắt này, một cỗ áp lực đáng sợ thăng vọt từ trên người Lê Văn Vân..