Chỉ Yêu Anh Mười Bốn Năm

Chương 1



Editor: Mướp

Mùa đông năm 2016.

Gần tới Tết, Tống Doanh bận rộn với việc quay phim trong đoàn.

Hôm nay tuyết rơi dày, vừa hay có thể quay ngoại cảnh.

Đó là buổi tối, hoa tuyết bay tán loạn, khi đoàn làm phim vừa bật đèn và bấm máy, những bông tuyết rơi đặc biệt thanh lãnh và duy mỹ.

Tống Doanh mặc một chiếc váy dài màu đen đứng trong tuyết, dưới ống kính, cô nhẹ nhàng nhảy múa trong màn tuyết rơi.

Trong bộ phim này, Tống Doanh vào vai một nghệ sĩ múa bị bệnh nan y.

Bộ phim này kể về một cô gái sắp chết, vì bạn trai mà múa một điệu trong tuyết lạnh.

Cũng là điệu múa cuối cùng trong cuộc đời của cô.

Tống Doanh có khả năng nhảy múa, bài múa này đối với cô không khó, nhưng chỉ mặc một chiếc váy đơn bạc múa dưới bầu trời đầy tuyết rơi này thì rất khó.

Vì nhiệt độ quá thấp, cơ thể sẽ không nhịn được mà run lên, tay chân cực kì dễ bị đông cứng.

Với lại múa trong tuyết rất dễ trượt ngã, cô cần phải cận thận nhiều hơn.

Những điều này cô cần phải làm được.

Đột nhiên, Tống Doanh không cẩn thận trượt té.

Nhạc vừa vang lên, những động tác đã nhảy vừa nãy lại phải quay lại.

“Cắt!” Đạo diễn ngồi sau màn hình giám sát cầm loa la lớn, sau đó nói với Tống Doanh bằng giọng điệu khách sáo: “Cô Tống, cô về phòng nghỉ ngơi một chút, ủ ấm cơ thể, một lúc nữa chúng ta tiến hành quay lại cảnh vừa rồi.”

Tống Doanh yếu ớt cười, cố nhịn cảm giác lạnh tê tái khiến hai hàm răng run cầm cập, trả lời: “Vâng.”

Trợ lý Thẩm Tâm của Tống Doanh vội ôm áo lông chạy tới bao bọc lấy cơ thể cô, không nhịn được mà rùng mình, ôm Tống Doanh vào xe bảo mẫu.

Trong xe có lò sưởi luôn được bật, không khí ấm áp bao trùm, Tống Doanh vừa ngồi xuống thì Thẩm Tâm nhét cho cô một cái bao tay ủ ấm, sau đó lại đắp cho cô một cái mền.

Thực tế, cảnh phim này có thể quay ở trong studio nhưng kể cả là đạo diễn hay Tống Doanh đều có yêu cầu rất cao với việc quay phim.

Dùng đạo cụ quay trong studio tất nhiên sẽ không chân thực so với cảnh tuyết bên ngoài, cho nên đoàn phim mới quyết định quay cảnh thật ngoài trời.

Tống Doanh 18 tuổi debut, bộ phim đầu tiên vừa ra mắt đã giành giải thưởng năm 19 tuổi, và cũng nhờ bộ phim này cô đoạt được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, trở thành ảnh hậu nhỏ tuổi nhất từ trước đến nay.

Sáu năm tiếp theo, mỗi bộ phim điện ảnh cô tham gia đều đạt giải thưởng lớn, hiện giờ Tống Doanh chính là ảnh hậu nổi tiếng quốc tế.

Rất nhiều đạo diễn đều muốn hợp tác với cô, kịch bản đưa tới nhiều không đếm xuể, quản lý Mạnh Cận mỗi lần đều sẽ giúp cô chọn lựa kịch bản thích hợp cho cô, sau đó tổng hợp lại đưa cho Tống Doanh tự lựa chọn, để cô quyết định cuối cùng.

Thẩm Tâm đặt cốc nước ấm vào trong tay Tống Doanh, hai tay cô nâng cốc, từ từ uống nước.

Đúng lúc này cửa xe bị người khác gõ lên, bên ngoài truyền đến một giọng nói: “Chị Tống, em là trợ lý của anh Giang Diệc, anh Giang Diệc bảo em mang cho chị một lý cà phê nóng.”

Giang Diệc là nam chính của bộ phim này, cũng là người đứng xem cô nhảy múa trong tuyết lúc nãy.

Tống Doanh không mở cửa, cứ như vậy trả lời đối phương: “Thay tôi cảm ơn anh Giang nhé, cà phê thì tôi xin phép từ chối vì buổi tối uống cà phê tôi sẽ bị mất ngủ.”

Bé trợ lý không mang theo cà phê ra ngoài, chỉ chào cô: “Vâng, không làm phiền chị Tống nữa ạ.”

Sau một hồi, cảnh quay đêm nay lại bắt đầu tiến hành.

Tống Doanh lại cởi áo lông một lần nữa, chỉ mặc một chiếc váy dài đứng trên nền tuyết trắng.

Sau tấm hắt sáng, Tống Doanh nhảy múa dưới màn tuyết lớn.

Mà cô căn bản không thấy được, trong hiện trường của đoàn phim dôi ra một người.

Người đàn ông đứng ở một góc xa cách khu vực quay phim của bọn họ, nhìn camera đang xoay quanh cô.

Dáng múa của cô nhẹ nhàng hoạt bát, giống như tuyết bay đầy trời.

Yến Thừa Chu nhìn cô chằm chằm không nháy mắt.

Nhảy xong điệu múa này, Tống Doanh nhìn nam chính Giang Diệc, người đứng bên cạnh và nhìn cô nhảy suốt thời gian đó.

Sau đó, đối phương trực tiếp ôm lấy cô xoay tròn trong tuyết.

Cả hai đều mỉm cười nhìn nhau, nhưng đôi mắt lại trở nên đỏ hoe.

Một lúc lâu sau, Giang Diệc từ tử thả Tống Doanh xuống, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt v e đôi mắt đang phiếm hồng của cô.

Trong lúc nước mắt lưng tròng, hắn ôm Tống Doanh vào trong ngực, sau đó nghiêng đầu hôn nhẹ lên mái tóc của cô.

Giây phút đôi môi hắn chạm vào mái tóc cô, một giọt nước mắt rơi xuống từ khoé mắt của Tống Doanh.

Cảnh quay này bọn họ không có lời thoại, toàn bộ đều dựa vào tâm trạng diễn xuất.

Tống Doanh và Giang Diệc diễn không có một chút sai sót nào, đạo diễn vô cùng hài lòng hô “Cắt”, nói: “Cảnh này qua!”

Yến Thừa CHu ngây người ở trường quay một lúc, lúc Tống Doanh đang nghỉ ngơi sau khi quay xong cảnh này thì anh đã rời khỏi.

Khi đi cùng Tống Doanh về phía nhà xe, Thẩm Tâm bên cạnh nhỏ giọng thầm thì với cô: “Chị Tống Doanh, vừa nãy có một người đàn ông rất đẹp trai ở trường quay, anh ấy luôn nhìn chằm chằm vào chị.”

Tống Doanh không để ý, thuận miệng cười hỏi: “Đẹp trai cỡ nào?”

Vừa lên xe, Thẩm Tâm chờ cửa xe tự động đóng lại mới nói với Tống Doanh: “Đẹp hơn bất kỳ nam diễn viên nào chị từng hợp tác.”

“Em vừa đi tám nhảm được, nghe đạo diễn kế hoạch nói người đàn ông này là nhà đầu tư của bộ phim này.”

Đạo diễn kiêm nhà sản xuất của bộ phim này chưa hề lộ mặt, mọi người cũng không biết là thần thánh phương nào, chỉ là Tống Doanh không thèm để ý đến những thứ này, cô chỉ đơn giản nhìn trúng kịch bản, thích câu chuyện trong đó nên muốn quay bộ phim này thật tốt.

Những thứ khác cô đều không quan tâm.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi qua đi, Tống Doanh lại bắt đầu quay phim tiếp.

Tổ đạo diễn muốn mượn trận tuyết lớn hôm nay, định quay hết những cảnh liên quan đến tuyết một lần.

Chờ đến khi Tống Doanh quay xong đã hơn một giờ sáng.

Cô và Thẩm Tâm vừa lên xe liền nhìn thấy Mạnh Cận ngồi chờ ở bên trong.

Thẩm Tâm vô cùng bất ngờ khi đột nhiên Mạnh Cận đến.

“Chị Cận.” Thẩm Tâm khó hiểu hỏi: “Sao nửa đêm rồi chị còn đến đây? Có chuyện gì gấp sao?”

Mạnh Cận “Ừ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Doanh, nói với cô: “Đưa áo lông của em cho chị, em mặc cái của chị đi, lát nữa đến cửa sau ở bãi đậu xe khách sạn, sau khi xuống xe thì em lên thẳng chiếc xe Bentley màu đen số 8, có người đang chờ em. ”

Tống Doanh hỏi theo bản năng: “Người đó?”

Mạnh Cận trả lời cô: “Mấy năm nay luôn có người nhớ và muốn gặp em.”

Bỗng dưng Tống Doanh nín thở.

Thẩm Tâm bên cạnh đã hiểu.

Đi theo Tống Doanh 7 năm, Thẩm Tâm coi như là một trong những người hiểu rõ Tống Doanh nhất, tất nhiên cũng sẽ biết một ít bí mật nho nhỏ của Tống Doanh.

Tỉ như trong lòng Tống Doanh có một bạch nguyệt quang, đối phương là anh trai nhà hàng xóm đối diện nhà cô khi cô còn nhỏ, sau đó hai người chia ly, mấy năm nay vẫn chưa gặp được.

Cho nên tình huống bây giờ là anh trai hàng xóm kia đến tìm chị Tống Doanh?

Trên đường đi, Tống Doanh đổi áo khoác với Mạnh Cận xong thì im lặng, cô luôn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang chìm vào hồi ức, hoặc chỉ đơn giản là ngẩn người.

Thậm chí cô còn không biết bản thân mình lên chiếc xe Bentley đón cô ở khách sạn như thế nào, chỉ cảm thấy nhịp tim mình càng đập càng nhanh theo tốc độ của xe.

Mãi đến khi xe tiến vào một cái sân.

Cánh cửa chạm khắc hình đại bàng từ từ đóng lại, chiếc Bentley cũng dần dần dừng lại.

Tống Doanh ngồi phía sau, cách lớp cửa xe nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn đứng trong sân.

Cô còn chưa kịp phản ứng, bác tài đã giúp cô mở cửa xe ra.

Tuyết vẫn không ngừng rơi, trên đường đã tích tụ một lớp tuyết dày, vừa chạm đất, chân cô ngay lập tức lún xuống thật sâu, dường như trái tim đang vội vã đập.

Tống Doanh xuống xe, nhìn thấy Yến Thừa Chu trước mặt mình.

Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, trên cổ quàng một chiếc khăn. Không biết anh đã đứng ở chỗ này bao lâu rồi, đầu vai phủ đầy tuyết trắng, ngay cả lông mi cũng phủ đầy tuyết.

Bốn phía xung quanh anh cũng không hề có dấu chân.

Tống Doanh nhìn anh, cảm giác vừa quen thuộc lại lạ lẫm.

Yến Thừa Chu cụp mắt nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm không giấu được vẻ thương tiếc.

Sau đó anh lên tiếng, gọi cô bằng chất giọng khàn khàn: “Doanh Doanh”

Nhất thời đôi mắt Tống Doanh đau nhức, đồng tử nóng lên, ánh mắt trở nên mơ hồ.

Năm cô mười lăm tuổi, hai người chia ly giữa cái nóng nực nhất của mùa hạ.

Bây giờ cô hai mươi lăm tuổi, hai người gặp lại vào một đêm tuyết rơi lạnh giá nhất.

Ròng rã mười năm, cô chưa từng gặp lại anh, từ lúc bước sang tuổi mười tám cô chưa từng nghe được tin từ gì từ anh.

Năm đó anh nói với cô rằng nhất định anh sẽ quay về tìm cô.

Cho nên mười năm nay cô một mực chờ đợi anh quay lại tìm mình.

Cô sợ anh không tìm được mình, thế là cô nỗ lực khiến bản thân đứng ở vị trí cao nhất.

Rốt cuộc, bây giờ anh đã đến.

Mà bỗng nhiên cô không biết phải nói gì.

Tâm trạng rối bời, lo sợ không yên, cô dịu dàng nhẹ nhàng hỏi anh một câu: “Lạnh không anh?”

Chắc chắn anh đã đứng ở đây một lúc lâu.

Anh ở đây chờ cô đến từ lâu rồi.