Chí Tôn Chiến Thần

Chương 70: 70





12 giờ trưa tại sân bay Thành Nam.

Giang Sách kiên nhẫn chờ đợi ở lối ra quốc tế B2 nhìn những người phụ nữ xách vali đi ra ngoài, anh phải liên tục đối chiếu với bức ảnh trên điện thoại di động vì sợ bỏ sót mất Trình Đan Đình.

Đồng thời tay còn lại cầm một tấm biển nhỏ bên trên có viết tên của cô “Trình Đan Đình”.

Cuối cùng thì sau khi kiên trì đứng chờ khoảng nửa giờ đồng hồ, anh cũng trông thấy từ xa xuất hiện một người phụ nữ cực kỳ thành thục và nữ tính.

Cô ấy mặc một chiếc quần màu trắng, mắt đeo kính râm và đội một chiếc mũ rộng vành đang từ lối ra đi tới.

Giang Sách chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái này.

Dáng người cao 1m74, nước da trắng nõn, khuôn mặt trái xoan và đôi môi đỏ mọng trông giống hệt như người trong bức ảnh.

Anh vội đi qua, tươi cười đầy mặt cất lời chào hỏi: “Xin chào cô Trình, tôi được ông nội của cô sắp xếp đến đón người."
Trình Đan Đình nhìn cũng không thèm nhìn tới anh một cái, vô cùng thuần thục đem Vali trên tay mình đưa qua: "Cầm lấy.”
Giang Sách vội vàng tiếp nhận va li, còn chưa kịp nói gì.

Bên này Trình Đan Đình đã nghiêng mình đi qua người Giang Sách, hai tay đút vào túi quần, sải chân bước đi thể hiện bộ dáng kiệt ngạo khó thuần.

Giang Sách trong lòng chỉ biết cười khổ, kỳ thật chính mình cũng là một người kiêu ngạo vô cùng, nhưng nếu đem so với Trình Đan Đình đúng là tự cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Người phụ nữ này thực sự kiêu ngạo quá chừng.

Giang Sách lúc này trông chẳng khác gì một tên trợ lý quèn, sách theo va li đi ở phía sau lưng, cùng cô ấy bước vào một nhà hàng sang trọng ở sân bay.


Sau khi Trình Đan Đình ngồi xuống, liền rất tự nhiên tháo mắt kính ra, cầm lấy menu lên xem xét.

Giang Sách cũng đem đồ đặt ở trên ghế, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, lại bị cô ấy liếc mắt một cái giọng nói lạnh tanh: "Chú ý thân phận chính mình!”
Hả…
Giang Sách lại phải đứng lên, cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Đường đường là Tu la Chiến thần của Tây Cảnh đầy oai hùng, từ xưa đến nay có khi nào anh phải chịu loại đãi ngộ ghẻ lạnh như thế này bao giờ?
Chẳng qua là nói đi cũng phải nói lại, nếu như đã có việc cầu người, thành tâm thành ý muốn nhờ người ta đến giúp đỡ mình làm việc thì ít ra cũng phải tỏ thái độ thành khẩn một chút, dù sao Lưu Bị còn phải mất ba lần đi mời Gia Cát Lượng, mình như thế này có tính là gì?
Sau một hồi gọi đồ ăn xong, Trình Đan Đình đặt thực đơn sang một bên, ngẩng đầu lên nhìn Giang Sách đang đứng bên cạnh, dùng ngữ khí lạnh như băng hỏi: “Anh kêu là Giang Sách đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Ừ, chuyện của anh ông nội đã có nói với tôi rồi, và câu trả lời của tôi cũng rất đơn giản, hai từ thôi … từ chối.”
Giang Sách cười khổ, chỉ cần qua vài phút tiếp xúc với cô ấy anh đã có thể đoán được kết quả sẽ như thế này rồi.

Trình Đan Đình lại tiếp tục nói: “Mấy người đàn ông các anh đều không phải thứ tốt đẹp gì.

Giải trí chính là một môn nghệ thuật, không phải là phương tiện cho các anh mang ra dùng để trả thù.

Nếu các anh làm giải trí chỉ với tâm lý thua thiệt với đối thủ của mình vậy thì ngay từ khi mới bắt đầu các anh đã sai lầm rồi.

Và với đại lầm này cũng chú định các anh chỉ có một con đường đi đến thất bại mà thôi.

Mà nếu như đã biết nhất định sẽ thất bại, vậy thì tại sao tôi còn có thể tiến lên tiếp nhận công việc này được cơ chứ?”
Lời cô ấy nói ra tuy rất thẳng thắn nhưng tựa hồ có vài phần đạo lý.

Giang Sách chỉ đành bất đắc dĩ nhún vai, những gì muốn nói đều bị đối phương nói hết cả rồi, anh cũng không còn gì để nói tiếp nữa.


Trình Đan Đình lạnh lùng chỉ về phía cửa: "Anh ra cửa trước đi, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh một chút nào nữa."
Giang Sách cau mày: "Cô có định kiến gì với tôi sao?"
“Không phải.” Trình Đan Đình nhàn nhạt nói: “Không phải tôi có định kiến gì với anh, mà là đối với tất cả đàn ông tôi đều có định kiến.

Biết vì sao cả ngày tôi toàn phải mang kính râm không? Chính là tôi đang cố gắng hết sức để không phải nhìn thấy mấy tên đàn ông thối như các người, tránh cho đôi mắt bị nhiễm bẩn."
Giang Sách nghe vậy không những không tức giận, ngược lại cảm thấy rất tò mò.

“Cô hình như có chút thành kiến đối với đàn ông thì phải?”
“Không phải thành kiến, đó là sự thật.

Đàn ông các anh vừa bẩn thỉu, xấu xa, xảo quyệt, vừa tham lam và nhu nhược.

Khinh thiện sợ ác, bắt nạt kẻ yếu.

Những việc đàn ông có thể làm phụ nữ cũng có thể làm, thậm chí còn có thể làm tốt hơn rất nhiều.

Vậy cho nên, trên thế giới này còn cần đàn ông mấy người để làm gì đâu?”
Giang Sách nghe vậy á khẩu không nói được gì hơn.

Đây rõ ràng không còn là đơn giản có thành kiến nữa, mà là đối với đàn ông hận thấu xương mới đúng.

Chẳng lẽ Trình Đan Đình đã từng bị ai đó làm tổn thương sâu sắc?
Thật ra thì hoàn toàn không phải là lý do như vậy.

Chẳng qua chỉ vì cô ấy quá mức ưu tú mà thôi.


Xét ở cương vị là một phụ nữ, cô ấy có tính cách lạnh lùng cao ngạo, năng lực tài giỏi phi thường, lại thêm được trời phú cho một vẻ đẹp rất hoàn mỹ.

Về sự nghiệp, cô ấy vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, thẳng tiến đến đỉnh cao vinh quang như ngày hôm nay không gặp phải bất kỳ trở ngại gì.

Không biết đã có bao nhiêu người đàn ông bị cô ấy đánh bại.

Tất cả những người đàn ông vây xung quanh cô ấy đều vì thèm muốn vẻ đẹp của cô ấy mà đến, hoặc tâng bốc cô ấy để đạt được lợi ích tốt hơn cho chính bản thân mình, hoặc năng lực của họ yếu hơn rất nhiều, không thể không dựa dẫm vào Trình Đan Đình.

Cứ thế lâu dần cô ấy liền có ấn tượng rất xấu về đàn ông.

Trong những năm qua Đan Đình rất thành công trong sự nghiệp, cũng kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng về mặt tình cảm thì cô ấy vẫn chưa có một đích đến cuối cùng.

Đơn giản là vì cô quá cao ngạo, lại quá khinh thường đàn ông, sợ rằng trên đời này thật sự không có người đàn ông nào có thể khiến cô ấy có vừa lòng.

Đồ ăn cuối cùng cũng đã được bưng lên.

Trình Đan Đình cầm lấy dao nĩa quay sang nhìn anh nói: "Anh có thể rời đi chỗ khác được không? Có anh đứng ở trước mặt, tôi ăn không thấy ngon miệng chút nào.”
Giang Sách nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời đi.

Anh đứng ở lối ra vào, thản nhiên dựa lưng vào khung cửa, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng, thế giới rộng lớn như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người phụ nữ kiêu ngạo quái dị đến như vậy.

Đang lúc anh mải mê suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét sắc bén từ bên trong nhà hàng truyền tới.

“A …!”
Giang Sách lập tức quay người lại, liền trông thấy Trình Đan Đình đang bị một người có tướng mạo hèn mọn bỉ ổi khống chế.

Tên bắt cóc này toàn thân dơ bẩn, trên đầu nổi đầy gàu như thể đã lâu không tắm rửa, trong tay gã còn cầm một con dao găm sáng loáng.

Tên bắt cóc một tay nắm chặt dao găm, tay còn lại kẹp lấy cổ Trình Đan Đình, kéo cô dựa sát vào tường.


Mọi người có mặt sợ tới mức vội vàng tản ra.

Bảo vệ sân bay, cảnh sát tuần tra cũng lập tức chạy tới, rút súng chĩa thẳng vào người tên tội phạm.

Một người cảnh sát trong đó hô lớn: “Nếu anh có điều gì muốn nói cứ bình tĩnh, hãy thả con tin ra trước!"
Tên bắt cóc nhếch môi cười: "Thả con tin ra? Vui đùa cái gì vậy? Giỡn mặt với tôi à? Tôi vất vả lắm mới tìm được một người phụ nữ tốt như vậy, sao có thể buông tay?”
Cảnh sát lại nói: “Nếu có khúc mắc gì xin hãy nói cho chúng tôi biết.

Nếu anh có gặp phải khó khăn gì, cảnh sát của chúng tôi cũng nhất định sẽ giúp đỡ tận tình, xin đừng suy nghĩ tiêu cực."
Trình Đan Đình cũng hoảng sợ nói: "Anh muốn tiền sao? Tôi có thể cho anh, chỉ cần anh chịu thả người, anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho anh tất.”
“Phi, tôi không cần tiền! Tôi muốn có vợ!”
Những lời này khiến vẻ mặt của Trình Đan Đình càng thêm hoang mang lo sợ, cái gì … là muốn cái gì?
Cảnh sát cũng buồn bực không kém: "Anh nói muốn cái gì?”
Kẻ bắt cóc nói: “Các người đều chê tôi nghèo, chê tôi xấu, không có một cô gái nào chịu để ý đến tôi, bây giờ tôi cũng đã bốn mươi tuổi rồi, còn không có hưởng qua mùi vị phụ nữ là như thế nào, các người có biết tôi khó chịu như thế nào không?"
"Từ lâu tôi đã nghe nói rằng những người phụ nữ giàu có, quyền lực và xinh đẹp đều thích đi máy bay.

He he, hôm nay tôi đã cố ý chạy tới xem xét, quả thực lại có thể bắt gặp được một một cô gái cực phẩm ở đây.”
Kẻ bắt cóc nhéo nhéo khuôn mặt của Trình Đan Đình, trong lòng cực kỳ vui vẻ.

"Ôi, nhìn xem khuôn mặt này thật mềm, thật trơn, thật dịu dàng, chỉ cần một cái véo cũng có thể chảy ra nước, còn mềm mại hơn cả Vương Nhị Nữu ở thôn chúng tôi rất nhiều!”
“Tôi muốn đưa cô ấy về làm vợ của mình!"
Cảnh sát càng thêm buồn bực, người đàn ông này là thèm vợ đến phát điên rồi?
Trình Đan Đình khóc không ra nước mắt, bất kỳ gã có yêu cầu gì cũng dễ dàng thương lượng tốt, nhưng muốn cô về làm vợ người này thật sự là không thể được.

“Cái đó … Nếu anh để tôi đi, tôi hứa sẽ tìm cho anh một người khác còn tốt hơn rất nhiều."
Kẻ bắt cóc bĩu môi: "Không được, tôi chỉ muốn một mình cô thôi."
“Nhưng tôi không thể cùng anh trở về được! Anh làm ơn nhận rõ thực tế một chút được không?”
Kẻ bắt cóc nóng nảy: "Không muốn cùng tôi trở về? Được, nếu chúng ta lúc sống không thể làm vợ chồng của nhau, vậy cùng chết với nhau đi, làm một đôi uyên ương bỏ mạng cũng không tồi!”.