Chí Tôn Chiến Thần

Chương 454: Ba của anh bao nhiêu tuổi?” 





Trước tiền bạc, anh em ruột thịt còn có thể trở mặt thành thù, đó là chưa kể giữa những đứa con này chẳng có chút tình cảm gắn bó nào cả.

Bỗng một người đàn ông cao lớn đi tới chặn đường của đám người Giang Sách.

Hoàng Lực Ngôn nhỏ giọng: “Anh ta là anh cả của chúng tôi, Hoàng Hoa Lộ.”

Hoàng Hoa Lộ cầm điếu xì gà trong tay, liếc nhìn Giang Sách, sau đó nhìn Hoàng Lực Ngôn rồi cười khẩy: “Tiểu Ngôn, cậu lại tìm thấy mấy quả dưa méo và táo nứt ở đầu đến vậy?”

Advertisement

Hoàng Lực Ngôn vội vàng giải thích: “Đây là cậu Giang, có y thuật xuất chúng, em đặc biệt mời cậu ấy đến để khám bệnh cho ba.”

“Đúng rồi, cậu Giang cũng giúp em mua một cây nhân sâm núi ngàn năm tuổi nữa.”

Sau đó, anh ta mở chiếc hộp để lộ cây nhân sâm bên trong.

Hoàng Hoa Lộ liếc nhìn xuống và mỉm cười.

“Rác rưởi thế này mà cũng đem ra biểu diễn, cũng xứng gọi là nhân sâm ư?”

“Tiểu Ngôn à, cậu vẫn ngu ngốc như thế, suốt ngày bị người ta lừa gạt.”

Anh ta quay đầu nhìn Giang Sách nói: “Cầm lấy rác rưởi của cậu cút đi ngay cho tôi, cậu lừa được Tiểu Ngôn chứ không lừa được tôi đâu.”

Hoàng Lực Ngôn vừa lo lắng vừa tức giận, anh ta phải vất vả lắm mới mời Giang Sách về đây được, nếu như bị đuổi đi như thế này thì thật có lỗi với Giang Sách, càng có lỗi ba của anh ta.

Anh ta lo lắng Giang Sách sẽ tức giận, muốn cãi lại vài câu cho Giang Sách.

Kết quả, Giang Sách bình tĩnh nói: “Anh sợ tôi cứu ông cụ, sẽ cướp công lao của anh và chia tiền của anh sao?”

Chuyện này...

Sắc mặt của Hoàng Hoa Lộ thật khó coi.

Chuyện này thì ai cũng hiểu rõ nhưng không ai dám nói ra.

Mọi người ngầm thừa nhận là được rồi, cứ nói huych toẹt ra như thế rất khó chịu.

Nhưng Giang Sách đã nói toạc móng heo ra như thế khiến họ không biết trốn đi đầu.

Hoàng Hoa Lộ tức giận mắng: “Con mẹ mày!”

Giang Sách thản nhiên nói: “Nếu không phải anh lo lắng sẽ bị chia nhỏ số tiền kia thì tại sao lại thà nhìn ông cụ chết còn hơn để tôi chữa bệnh cho ông ấy?"

Những lời này khiến Hoàng Hoa Lộ tức giận nhưng không nói nên lời.

Anh ta chỉ vào mặt của Giang Sách: “Anh là cái thá gì? Lỡ như anh giết chết ba tôi thì phải làm sao?”

Lúc này, Hoàng Lực Ngôn đứng ra đỡ lời cho Giang Sách.

“Nếu cậu Giang không thể chữa khỏi, em sẽ không bao giờ dính vào chuyện này nữa.”

“Em sẽ không còn là một phần của nhà họ Hoàng nữa.”

“Mọi người muốn chia tiền thế nào thì chia, em không cần.”

Đến đây thì Hoàng Hoa Lộ hứng thú hẳn lên, ánh mắt của những người khác cũng loé sáng, bớt đi một người chia tiền thì đương nhiên ai mà chẳng muốn chứ.

“Nếu đã như vậy thì cậu hãy đến chữa bệnh xem sao.”

Hoàng Hoa Lộ tránh đường cho Giang Sách.

Đám người Giang Sách thuận lợi bước tới cầu thang và đi về phía phòng của ông Hoàng.

Từ phía sau, Hoàng Hoa Lộ cười nhạt.

Chữa khỏi bệnh cho ông Hoàng ư? Ha ha, đừng hòng.

Bệnh của ông Hoàng là một căn bệnh nan y mà hàng chục bác sĩ nổi tiếng còn không thể chữa khỏi! Nếu có thể chữa khỏi dễ dàng như vậy, người khác đã làm rồi, sao có thể trì hoãn đến tận bây giờ?

Cho nên Hoàng Hoa Lộ ăn chắc Giang Sách rồi.

Theo anh ta, chắc chắn Hoàng Lực Ngôn sẽ không được chia tiền.

Tầng hai.

Đẩy cửa vào phòng.

Chỉ thấy một người giúp việc đang chăm sóc một ông già, chỉ một biến động nho nhỏ là thấp thỏm không yên ngay.

Ông lão nhắm nghiền mắt, mặt tái xanh như tờ giấy, hơi thở yếu ớt, đáng sợ nhất chính là toàn thân ông ta gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, tóc cũng bị rụng hết.

Giang Sách hỏi: “Ba của anh bao nhiêu tuổi?”

“Sáu mươi bốn tuổi.”

Chỉ mới sáu mươi bốn tuổi mà đã trông như thế này, bình thường không biết đã ăn nằm với bao nhiêu phụ nữ.

Đinh Mộng Nghiên nhéo cánh tay Giang Sách, nhỏ giọng nói: “Đây là bài học kinh nghiệm cho anh. Sau này phải ngoan ngoãn vào, nếu không anh cũng sẽ bị phụ nữ hút hết sinh lực như vậy đấy.”

Giang Sách cạn lời.