Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh

Chương 50: Chuyến công tác ở Mỹ



Màn đêm buông xuống, Bối Nguyệt Sương nằm co ro ở trên giường, từng câu từng chữ anh nói ra lúc đó vẫn không ngừng vang vọng bên tai cô, anh thật sự sẽ không tha thứ cho cô sao?

Đồng hồ vừa điểm mười hai giờ đêm, Bối Nguyệt Sương hoàn hồn lại thì đã thấy bản thân đang đứng trước cửa phòng của Thời Mặc Viễn.

Có lẽ câu nói của Thượng Quan Diên Dịch đã đưa đường dẫn lối cho ý định muốn thoái lui của cô, kế hoạch vẫn chưa triển khai mà cô thì đã dao động.

Từng phút từng giây cứ lặng lẽ trôi qua, cánh tay của Bối Nguyệt Sương vẫn không hề xê dịch, nỗi sợ hãi vây kín lồng ngực khiến hô hấp trở nên khó nhọc.

Hàng mi cong vút của cô khẽ lay động, tiếng bước chân nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút.

Một lúc sau cửa phòng Thời Mặc Viễn mới mở ra, anh ta vốn rất nhạy cảm với tiếng động, nhìn theo bóng lưng bé nhỏ của cô, anh ta biết vừa rồi cô đã do dự.

Hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng Bối Nguyệt Sương đã choàng tỉnh dậy, đau đớn trong mắt vẫn chưa rút hết, cô nhớ lại cơn ác mộng kinh hoàng vừa mới kết thúc.

Trước mắt cô là một vùng trời tối tăm ảm đạm, Thượng Quan Diên Dịch hất mạnh bàn tay đang bám víu vào người mình để cầu xin sự tha thứ, anh cất bước rời đi, bỏ lại cô và đứa bé còn chưa chào đời.

Bối Nguyệt Sương ngồi thơ thẩn một lúc rồi quyết định rời khỏi phòng.

Vườn hoa phía tây đã bắt đầu đón những tia nắng đầu tiên, những bông hoa tulip cũng vươn mình như đang đón chào cô gái nhỏ.

Bối Nguyệt Sương vừa ngồi xuống chiếc xích đu đã nghe có tiếng đập bóng từ đằng xa vọng lại, cô phóng tầm nhìn về phía sân bóng rổ, lúc này Bối Tư Thành đang chơi bóng cùng một người đàn ông, người này Bối Nguyệt Sương chưa gặp qua bao giờ.

Hôm nay Bối Tư Thành dẫn người lạ về nhà chơi bóng sao?

Cô không có ý định qua đó chào hỏi, chỉ muốn một mình thưởng thức vẻ đẹp trong trẻo này, nào ngờ Bối Tư Thành lại chủ động dẫn người đó đến gặp cô.

“Giới thiệu với chị, đây là một người bạn mà em mới quen, Giản Luân, anh ấy nằm trong đội tuyển bóng rổ quốc gia, năm nay lớn hơn chị một tuổi.”

“Anh Luân, còn đây là chị gái của em, Bối Nguyệt Sương.”

Bối Nguyệt Sương chào anh ta một tiếng lấy lệ, cô không thích ánh mắt của người này.

“Hai người tiếp tục chơi bóng đi, chị về phòng đây.”



Bây giờ cô chẳng còn tâm trạng nào để ngắm hoa nữa.

Đợi Bối Tư Thành chơi bóng trở về Bối Nguyệt Sương mới dặn dò cậu không nên đưa người đó đến gặp cô lần thứ hai.

Bối Tư Thành vô tư hỏi: “Sao vậy chị?”

Nét mặt của Bối Nguyệt Sương lộ ra vài phần không vui: “Chị có anh Diên Dịch rồi.”

Bối Tư Thành càng khó hiểu hơn: “Anh ấy không có ý gì với chị đâu, anh ấy có bạn gái rồi.”

“Vậy thì càng không nên.”

“Nhưng mà..”

“Ra ngoài.” Bối Nguyệt Sương không còn nhiều kiên nhẫn, lớn tiếng ra lệnh.

Lúc này Bối Tư Thành mới im bặt lại, nhận ra tâm trạng của chị gái có vẻ không được tốt, cậu nhỏ giọng nói một tiếng xin lỗi rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, Bối Nguyệt Sương cũng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Một lần nữa cô lại tìm đến phòng của Thời Mặc Viễn.

“Có chuyện gì sao?”

Bối Nguyệt Sương nhìn thẳng vào mắt của Thời Mặc Viễn, chậm rãi nói: “Anh có thể cho tôi mượn điện thoại không? Tôi muốn nói chuyện với anh ấy một chút.”

Thời Mặc Viễn nhàn nhạt lên tiếng: “Máy bay cất cánh rồi.”

Anh ta nói với cô rằng Thượng Quan Diên Dịch đang bay sang Mỹ để công tác.

Sau nhiều giờ đồng hồ, chuyến bay của Thượng Quan Diên Dịch và trợ lý Lâm cũng hạ cánh an toàn. Dựa vào thông tin mà Vương Vĩ cung cấp, hai người dễ dàng tìm được chỗ ở của viên cảnh sát năm xưa.

Hiện tại Trần Mạc đang sống cùng với vợ và hai con tại New York, phía trước nhà ông ta có một cửa hàng tiện lợi nhỏ, hoạt động kinh doanh khá ổn định.



Thượng Quan Diên Dịch vào trong mua vài gói thuốc lá, trong lúc thanh toán anh đã bắt chuyện với vợ của Trần Mạc, anh nói trước đây Trần Mạc đã tham gia phá một vụ án tìm ra hung thủ đã hại chết cha anh, hôm nay anh tìm đến đây là để tỏ lòng biết ơn của mình.

Vợ của Trần Mạc không nghi ngờ gì, chỉ là Trần Mạc hiện đang không có ở nhà.

“Vậy cậu chịu khó vào trong ngồi đợi một lát nhé, tôi sẽ gọi ông ấy về ngay.”

Bởi vì anh đã không ngại đường xa để tìm đến tận đây vậy nên bà ta tiếp đón anh rất nồng hậu.

“Cậu ngồi ở đây đợi tôi một lát nhé.”

Thượng Quan Diên Dịch được bà ta mời ngồi ở phòng khách, còn bà ta thì lên phòng gọi cô con gái lớn xuống trông coi cửa hàng tiện lợi thay mình.

Con gái lớn của Trần Mạc năm nay mới hai mươi mốt tuổi, ngoại hình nổi bật, tính cách lại vô cùng phóng khoáng.

Nghe mẹ bảo nhà có khách, cô ta cũng ăn mặc tươm tất vào mới đi xuống tầng, khi vừa trông thấy Thượng Quan Diên Dịch cô ta chỉ muốn bổ nhào vào lòng anh, người đàn ông đó chính là hình mẫu bạn trai lý tưởng mà cô ta đã vất vả tìm kiếm bấy lâu nay.

Cô ta không vội đến bắt chuyện với anh mà trở về phòng thay một bộ váy bó sát cơ thể, khoe trọn số đo ba vòng hoàn hảo khiến người nhìn phải nóng mắt.

Đứng ở chân cầu thang, cô ta vẫn cảm thấy chưa hài lòng, vội kéo phần cổ áo thấp xuống để lộ bầu ngực đẩy đà của mình.

Đàn ông mà, ai cũng như ai cả thôi.

Chính sự tham lam ấy đã biến cô ta thành ra bộ dáng hết sức dung tục.

Mọi thứ đã sẵn sàng, cô ta bắt đầu tiếp cận anh.

“Anh là ai vậy?” Trần Tuyết Liên tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện có người lạ đang ngồi ở trong nhà mình.

Nhưng Thượng Quan Diên Dịch lại chẳng để cô ta ở trong mắt, chỉ trầm ngâm nhìn điếu thuốc trong tay mình.

Phản ứng này của anh không nằm ngoài dự tính của cô ta, ngay từ ánh nhìn đầu tiên cô ta đã đoán được tính cách của anh, khuôn mặt ấy không có lấy một tia dịu dàng, ánh mắt ấy chẳng có gì ngoài sự lạnh lẽo.

Trần Tuyết Liên ngồi xuống sofa, cố ý cúi thấp người rót nước cho anh: “Anh đến tìm cha của em sao?”