Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh

Chương 1: Nỗi ám ảnh



Chợ đêm.

Đây là lần đầu tiên Bối Quân Ninh đặt chân đến nơi này, giữa cung đường tấp người qua, những biển hiệu rực rỡ sắc màu, mùi thức ăn, mùi dầu mỡ hòa lẫn vào nhau khiến Bối Quân Ninh chỉ muốn buồn nôn.

Người đàn ông theo sau cô ta lại có phong thái vô cùng bình thản, nhìn cô gái đang đi trước mặt, nhìn dáng vẻ đầy lo sợ của cô ta khi chưa tìm được em họ của mình, ánh mắt của anh ta lại lạnh đi mấy phần.

Đi mãi, đi mãi cuối cùng chấm đỏ trên bản đồ cũng biến mất, Bối Quân Ninh rời mắt khỏi màn hình điện thoại, trước mặt cô ta là một gian hàng đồ nướng, ông chủ đang đứng nướng thịt cách đó không xa nhìn thấy Bối Quân Ninh liền rôm rả chào mời: “Không biết vị tiểu thư xinh đẹp này có muốn thử qua món thịt nướng ở đây hay không? Tôi đảm bảo sẽ không làm cô thất vọng.”

Mấy thiếu niên đang ngồi ăn thịt uống rượu ở xung quanh cũng ngước mắt nhìn Bối Quân Ninh, cô ta quả thực rất xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà quyền quý.

Nhưng hiện tại mối bận tâm duy nhất của Bối Quân Ninh là cô gái đang nằm gục ở trên bàn kia, tuy hai mắt đã nhắm nghiền nhưng trong tay cô vẫn nắm chặt lấy chai rượu.

Dưới ánh đèn có chút mờ ảo là khuôn mặt đỏ bừng của Bối Nguyệt Sương.

Từ nhiều năm trước, cái tên Bối Nguyệt Sương đã trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất trong ký ức của Bối Quân Ninh, đặc biệt là khi đặt nó bên cạnh bốn chữ: Thượng Quan Diên Dịch.

Trước sự chứng kiến của đám đông, Bối Quân Ninh lao nhanh như một cơn gió, tiếp đó là một âm thanh cực kỳ chói tai, bầu không khí xung quanh lập tức ngưng đọng lại, chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, vô số ánh nhìn ngơ ngác đổ dồn về phía cô gái đang nằm dưới nền đất lạnh lẽo.

“Hôm nay chị sẽ đánh cho em tỉnh.”

Đúng thật Bối Nguyệt Sương đã bị đánh đến tỉnh táo rồi, cô từ từ mở mắt ra, ở góc độ này cô chỉ có thể thấy được đôi giày cao gót của Bối Quân Ninh.

Lúc này Bối Quân Ninh đột nhiên ngồi xổm xuống, hai tay vươn ra định tóm lấy Bối Nguyệt Sương, dường như cô ta vẫn chưa muốn dừng lại.

Từ đầu đến cuối Bối Nguyệt Sương đều không hề phản kháng, nói đúng hơn là cô không có sức để phản kháng. Khóe môi cô vô thức cong lên, giá như bây giờ cô chỉ là một đứa bé sáu tuổi thì tốt biết nhường nào.



“Tiểu thư, cô ấy say rồi.”

Giọng nói này đã quá đỗi quen thuộc, cảnh tượng này cũng chẳng còn xa lạ, một lần nữa Thời Mặc Viễn đứng ra bảo vệ Bối Nguyệt Sương.

Bối Quân Ninh giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh ta: “Anh chán sống rồi à?”

Ánh mắt của Thời Mặc Viễn trong giây phút này khiến người ta không khỏi rùng mình, với vai trò là một tài xế anh ta nên có thái độ như đó.

Điều đáng nói là ánh mắt này của anh ta lại khiến lửa giận trong mắt Bối Quân Ninh dần dần tan biến.

Thời điểm cô ta quyết định rời đi thì giọng nói của Thời Mặc Viễn lại cất lên: “Hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ cô ấy.”

Ý tứ của Thời Mặc Viễn đã quá rõ ràng, trước giờ Bối Nguyệt Sương chưa từng đến tìm Thượng Quan Diên Dịch để cầu xin tình yêu của anh, hôm nay tâm trạng của cô không tốt nên mới trốn học để đi uống rượu.

Tất cả đều do Bối Quân Ninh tự mình suy diễn, vì lẽ đó cô ta tự cho mình cái kiểm soát mọi thứ của Bối Nguyệt Sương.

Trước kia chỉ cần Bối Nguyệt Sương nán lại trường quá mười phút, Bối Quân Ninh nghĩ rằng cô đang đi tìm Thượng Quan Diên Dịch, vì thế cô ta đích thân tới trường bắt cô về cho bằng được.

Ban đầu Thời Mặc Viễn vốn là trợ lý của cha cô ta, sau đó Bối Quân Ninh mới đề nghị anh ta làm tài xế riêng cho Bối Nguyệt Sương, nói là tài xế nhưng nhiệm vụ chính của Thời Mặc Viễn là giám sát từng nhất cử nhất động của Bối Nguyệt Sương.

Mãi đến sau này Bối Quân Ninh mới ngộ ra một điều, sai lầm lớn nhất trong đời mình chính là lựa chọn tin tưởng Thời Mặc Viễn..

...

Đêm nay Bối Nguyệt Sương uống say đến mức bất tỉnh nhân sự, Thời Mặc Viễn cẩn thận đặt cô nằm xuống giường, còn Bối Quân Ninh chỉ đứng ở phía sau quan sát, cảnh tượng trước mắt khiến cô ta chợt nảy ra một ý tưởng rất táo bạo.



Cô ta nói với Thời Mặc Viễn: “Tôi biết anh có ý với Tiểu Sương, hay là vui vẻ với nó một đêm đi, tôi cho phép.”

Thời Mặc Viễn vẫn ung dung đắp chăn cho Bối Nguyệt Sương: “Cảm ơn ý tốt của đại tiểu thư, chỉ là việc này không đến lượt cô quyết định.”

Dứt lời, anh ta lập tức rời khỏi phòng.

Bối Quân Ninh cố gắng quên đi câu nói của Thời Mặc Viễn rồi bắt đầu tiến đến bên giường của Bối Nguyệt Sương.

Trăng đêm nay rất sáng, dưới ánh trăng có một thiên thần đang ngủ say.

Bối Quân Ninh thực sự nghĩ rằng nếu không có sự tồn tại của người đàn ông đó thì Bối Nguyệt Sương sẽ mãi là một thiên thần nhỏ của cô ta.

“Chị chúc em sẽ mãi là Tiểu Sương của chị.”

Khi bàn tay lạnh lẽo của Bối Quân Ninh còn chưa chạm đến khuôn mặt của Bối Nguyệt Sương thì đã bị một bàn tay khác ngăn lại.

Đối diện với ánh mắt có chút mơ màng của Bối Nguyệt Sương, Bối Quân Ninh liền nhếch mép cười: “Sao vậy? Em không muốn làm Tiểu Sương của chị nữa à?"

Bối Nguyệt Sương thốt ra một câu nhẹ tênh: “Nếu cha mẹ tôi vẫn còn sống thì chị đừng hòng động đến một sợi tóc của tôi.”

Nụ cười trên môi Bối Quân Ninh càng rợn người hơn: “Đáng tiếc thật, bọn họ đều xuống địa ngục cả rồi.”

“Tiểu Sương, em đừng khóc, đừng khóc nhé." .

"Nước mắt của em không có tác dụng đối với chị."