Chỉ Có Thể Là Em

Chương 1



1.

Nếu không phải vô tình nghe được tiếng lòng của cô bạn thân nhất của mình, chỉ sợ cả đời này tôi cũng không bao giờ biết được ——

Tôi là nữ chính của thế giới này, còn cô ta chỉ là một nhân vật phụ.

Nhưng vai phụ có bao giờ bằng lòng với việc đứng ngoài rìa của bánh quay vận mệnh, cô ta dùng mọi cách để bôi nhọ, hạ bệ, cướp đi vận may nữ chính của tôi.

Khoảng thời gian trước cô ta xúi giục tôi chống đối giáo viên, xích mích với bạn học, bỏ bê việc học, buông thả bản thân, trượt môn...

Trước khi tôi kịp nhận ra, bằng nhiều cách, cô ta đang dần dần thay thế tôi.

Ngay cả khi cô ta đã có được những kết quả như mong muốn, thì ngày hôm nay cô ta vẫn khuyến khích tôi tỏ tình với tên côn đồ ở trường trung cấp dạy nghề.

Trong lòng Hứa Kiều Kiều cũng vẽ sẵn kết cục cho tôi:

【 Sau khi Chúc Khanh Khanh bị làm nhục, ảnh chụp của nó sẽ tràn lan trên mạng xã hội, từ đó việc học sa sút nghiêm trọng, cuối cùng bỏ học trong sự xấu hổ, nhục nhã ê chề.】

"Khanh Khanh, mày quên trong tiểu thuyết viết gì rồi à, mấy tên côn đồ xấu tính, thích bắt nạt này, một khi đã yêu thì sẽ chỉ chuyên tâm yêu một người thôi, mày tán được hắn nhất định sẽ hạnh phúc cả đời." Cô ta ở bên cạnh khuyên nhủ tôi.

Tôi nhìn tên côn đồ tai chi chít các loại khuyên, hai tay đút túi, đi nghênh ngang trên đường, hai mắt tối sầm lại.

" Khanh Khanh, tuy hắn học không giỏi nhưng hắn rất biết chiều chuộng người khác, mày và hắn quen nhau nhất định hắn sẽ chăm sóc mày thật tốt."

Hứa Kiều Kiều nói xong, vui vẻ giơ tay lên gọi: "Xin chào, Cao Bằng, ở đây nè! Bạn thân của tôi có chuyện muốn nói với cậu!"

Nam sinh tên Cao Bằng lạnh lùng nhìn tôi, từ trong túi lấy ra điếu thuốc, vừa châm lửa vừa đi tới.

Khi đi đến trước mặt, hắn phả thẳng một hơi khói vào mặt tôi:

"Trông cũng ngon đấy. Nói đi, tìm tôi có việc gì?"

Bạn thân dùng sức đẩy mạnh tôi: "Nhanh lên."

Trước ánh mắt mong đợi của cô ta, tôi nói với tên côn đồ kia:

"Ồ, thì ra anh chính là người mà bạn thân tôi thích!"

2.

Thời khắc này, cả thế giới lặng im.

Cao Bằng sửng sốt một lúc, sau đó ngay lập tức mừng rỡ nhìn Hứa Kiều Kiều.

Nụ cười tươi như hoa trên mặt cô ta cũng đông cứng lại.

Cô ta tức giận kéo tay tôi giật về: "Chúc Khanh Khanh, mày bị điên à? Mày đang nói bậy bạ gì thế?!"

Hứa Kiều Kiều thường xuyên quát tháo tôi trước mặt mọi người, lúc trước tôi coi cô ta là bạn thân nhất nên lựa chọn bỏ qua, thông cảm cho cô ta.

Nhưng bây giờ ——

Tôi không thương tiếc hất tay cô ta ra: "Tao không nói nhảm, không phải ngày nào trước mặt tao mày cũng khen cậu ta, nói cậu ấy đẹp trai lại biết quan tâm, luôn mua trà sữa cho mày, đầy nam tính, có thể che chở cho mày cả đời cơ mà?"

"Tao......" Hứa Kiều Kiều nhất thời không nói nên lời.

Những điều đó là sự thật, ngày nào cô ta cũng nói, nhưng đây đều là những thủ đoạn để tôi mù mắt mà yêu Cao Bằng.

Còn cuộc sống hàng ngày của Cao Bằng là uống rượu, uống nhiều quá nổi điên đánh người, còn có rất nhiều sở thích biến thái khác.

Trường học của chúng tôi người người đều né tránh hắn, dù cho con trai trên thế giới này chếc hết, cũng không ai muốn lựa chọn hắn.

"Kiều Kiều, không nghĩ tới trong mắt em, anh lại có nhiều ưu điểm như vậy, trước đây anh còn tưởng em ghét anh." Cao Bằng nhìn cô ta với ánh mắt tràn đầy tình cảm.

Tôi lập tức tiếp lời: "Cậu không hiểu con gái rồi, con gái toàn nghĩ một đằng nói một nẻo, cô ấy nói không muốn nghĩa là muốn, nói không nghĩ chính là nghĩ, nói không yêu chính là yêu chết đi sống lại!"

"Chúc Khanh Khanh nếu mày còn nói khùng nói điên nữa tao xé rách miệng mày đấy!"

Hứa Kiều Kiều sắp ngã quỵ, tôi âm thầm lùi lại hai bước tránh tay của cô ta:

"Vậy tao hỏi mày, mày yêu hay không yêu Cao Bằng?"

"Không cần nghĩ, tao không yêu Cao Bằng!"

Tôi gật gù, sau đó đẩy cô ta vào trong lòng Cao Bằng: "Đây chính là nghĩ một đằng nói một nẻo đấy, cô ấy yêu cậu chếc đi được đó."

Dứt lời, tôi xoay người rời đi, Hứa Kiều Kiều muốn nhào tới kéo tôi lại bị Cao Bằng ôm chặt vào lòng.

Sau lưng truyền đến một số âm thanh không thể miêu tả, tôi tăng tốc rời khỏi nơi này.

3.

Buổi tối đó, Hứa Kiều Kiều gõ cửa phòng ký túc xá của tôi với giọng run rẩy.

Cô ta liên tục nói rằng cô ta đã mua cho tôi một số thứ, bảo tôi mở cửa ra, nhưng tôi nghe được, giọng của cô ta đã khàn đi.

"Chúc Khanh Khanh, đấy không phải bạn thân của cậu à, cậu có ra mở cửa không?"

Phòng ký túc xá của tôi có hai bạn về nhà chuẩn bị thi, chỉ còn lại Liễu Yên ở giường trên đang lạnh lùng lên tiếng.

Tôi biết, tất cả là do trước đây tôi bị Hứa Kiều Kiều lừa gạt, cho rằng Liễu Yên đã lấy trộm mỹ phẩm của tôi mà buông lời xấu xa với cô ấy.

Tôi áy náy tìm một túi khoai tây chiên yêu thích của cô ấy từ hộp đồ ăn vặt của mình.

"Yên Yên, chuyện ngày đó là lỗi của tớ, Hứa Kiều Kiều bảo tớ là cậu đã lấy trộm mỹ phẩm khi tớ không có ở phòng, cho nên tớ..."

"Cậu ta nói gì cậu cũng tin đúng không? Tại sao tớ bảo Hứa Kiều Kiều không phải là người tốt thì cậu không tin? Cậu cứ đi mà nghe cô ta đi!"

Liễu Yên xoay người, không muốn nói chuyện với tôi, nhưng ngay sau đó, tôi chậm rãi nói: "Tớ tin cậu."

Cô gái đơ ra một lúc.

Tôi hai tay hai chân leo lên giường tầng trên, ôm chặt lấy cô ấy không buông.

Có chút mềm mại? Không tin, tôi thử lại lần nữa.

Liễu Yên hét ầm lên: "Á Chúc Khanh Khanh cậu là đồ biến thái! Cậu là biến thái đúng không! Tay cậu đang đặt ở đâu đấy!!!"

Tôi rơm rớm nước mắt nhìn cô ấy: "Yên Yên, chuyện lúc trước đều là lỗi của tớ. Tớ không nên nghe lời Hứa Kiều Kiều mà đối xử như vậy với cậu, tớ đã tuyệt giao với cậu ta rồi, về sau tớ sẽ dành cả đời để bù đắp cho cậu."

Liễu Yên thâm chí còn sốc hơn vừa nãy: "Tuyệt, tuyệt giao?"

Vừa dứt lời, bên ngoài lại vang lên giọng nói của Hứa Kiều Kiều:

"Tao nghe thấy bên trong có âm thanh, Khanh Khanh mày có ở bên trong không? Mày ra đây một chút, tao dẫn mày đi chỗ này, có đồ tốt cho mày."

Liễu Yên không chịu nổi nữa: "Để tớ đuổi cậu ta đi."

Cô ấy nói xong muốn xuống giường, tôi nhanh chóng ôm lấy cô ấy..

Liễu Yên: "Cậu, cậu đừng có cản tớ......"

Tôi làm động tác “Suỵt”.

"Yên Yên, ngày mai còn thi, cứ để cậu ta gào thét đi. Ngày mai, tớ có trò hay cho cậu xem."

4.

Sáng sớm ngày hôm sau, ở hành lang tòa nhà dạy học, tôi gặp Hứa Kiều Kiều.

Rõ ràng đêm qua cô ta ngủ không ngon, hốc mắt xanh đen, nhưng mặc dù như thế, trên người cô ta vẫn có một sức hút đặc biệt.

Giống như có một lớp filter làm đẹp vậy.

Dù sao trước đây tôi cũng bị cô ta cướp mất không ít vận khí, hiện tại có rất nhiều bạn nam chú ý đến cô ta.

Nhìn thấy tôi, Hứa Kiều Kiều hai mắt đổ hoe chạy lại: "Khanh Khanh, tại sao mày phớt lờ tao?"

Nhìn dáng vẻ đau lòng của cô ta kìa, thật châm chọc.

Đúng vậy, tôi cũng muốn hỏi, vì sao bây giờ cô ta lại trở nên như vậy.

Chúng tôi đã từng cùng nhau đạp xe suốt những năm cấp ba, cùng nhau học thêm, cùng đi xem Lễ hội đèn lồng Tết Nguyên tiêu.

Khi đó cô ta thật trong sáng, xinh đẹp, chúng tôi đã cùng nhau học tập chăm chỉ để thi vào ngôi trường mơ ước.

Nhưng tại sao, tại sao bây giờ cô ta lại trở nên đáng sợ như vậy, thậm chí muốn đẩy tôi vào chỗ c h ế t?

"Không có gì."

Tôi mỉm cười, che giấu hận thù trong mắt: "Kiều Kiều, tao chỉ trêu mày thôi, trông mày và Cao Bằng thật xứng đôi vừa lứa."

"Tao với hắn không xứng đôi! Khanh Khanh, hắn là của mày, tao sẽ không tranh với mày!" Hứa Kiều Kiều vội vàng giải thích, ống tay áo co lên, lộ ra những vết sẹo do tàn thuốc lá.

Trước ngày hôm qua, không có vết sẹo nào cả, cánh tay láng mịn không tì vết.

Hứa Kiều Kiều tự nhận ra, hoảng hốt, bối rối kéo tay áo xuống:

"Mà này, Khanh Khanh, kì thi hôm nay là do cô Trương đáng ghét bên viện Ngoại ngữ ra đề, bà ta đối xử rất nghiêm khắc với mày, lần này mày phải thi điểm thật thấp để nhà trường phê bình bà ta."

Hứa Kiều Kiều vẻ mặt chân thành cầm tay tôi: "Mày là thủ khoa đầu vào của trường, nếu mày trượt bài thi này, trường học nhất định sẽ kỷ luật bà ta."

Tôi nhìn gương mặt tỏ ra vô hại của Hứa Kiều Kiều, chỉ cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.

Là tôi ngu ngốc, cô Trương đối xử với tôi vô cùng có trách nhiệm, ngày đó tôi và Hứa Kiều Kiều thâu đêm ngoài quán net, hôm sau vào lớp cô ấy ngáp một cái, cô Trương có nhắc nhở tôi vài câu.

Lúc đầu, tôi cũng cảm thấy bình thường, chính Hứa Kiều Kiều ngày nào cũng nói xấu cô Trương trước mặt tôi với giọng điệu vô cùng căm phẫn, khiến tôi nghĩ rằng cô ấy nhắm vào tôi vì tôi xinh đẹp và trẻ trung hơn, vì vậy tôi rất không thích cô Trương.

Mà Hứa Kiều Kiều muốn tôi trượt kỳ thi này vì một lý do khác nữa.

Vào thời điểm này, tôi sẽ gặp nam chính của thế giới, đẹp trai, giàu có, lại còn là con ông cháu cha, Quý Như Thanh.

Dựa theo cốt truyện ban đầu, trong kì thi lần này, tôi phát huy xuất sắc, đạt điểm tuyệt đối, thành công thu hút sự chú ý của Quý Như Thanh.

Hứa Kiều Kiều muốn thay thế tôi và trở thành người được nam chính chú ý.

"Khanh Khanh, mày cười cái gì đấy, mày có nghe rõ lời tao nói không?"

Tôi mỉm cười gật đầu với cô ta: "Tất nhiên, tao đã nghe rõ từng lời nói của mày rồi."

Một giây sau, tôi nghe được tiếng lòng của cô ta: 【 Nghe được thì tốt, đúng là đồ ngu vẫn là đồ ngu thôi, mình nói gì cũng tin.】

Chính lúc này, trước mặt đột nhiên ồn ào hẳn lên.

Dường như có ai đó hít một hơi thật sâu.

Một lát sau, một bóng dáng thanh mảnh xuất hiện trước mặt chúng tôi.

5.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy anh ấy, trái tim của tôi không thể khống chế, đập nhanh.

Giác quan thứ sáu mách bảo tôi rằng, đây chính là nam chính của thế giới này, Quý Như Thanh.

Cảm nhận được sức hút mạnh mẽ của nam chính thế giới đối với mình, hô hấp của tôi ngày càng trở nên khó khăn, tôi buộc lòng kìm nén trái tim mình, giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Rất nhiều bạn học vừa bí mật theo dõi anh, vừa thấp giọng nghị luận.

"Đây có phải Quý Như Thanh của viện Ngoại ngữ không? Đẹp trai chếc mất."

"Đẹp trai như một ngôi sao vậy, gần đây anh ấy còn giành được huy chương vàng trong cuộc thi hùng biện Tiếng Anh toàn quốc nữa cơ."

"Đài X còn mời anh ấy tham gia chương trình, nhưng hình như anh ấy lấy lý do ảnh hưởng đến việc học từ chối rồi."

"A a a anh ấy vừa nhìn tao kìa, tao ngất mất thôi, làm sao trên đời còn có người đẹp trai như thế nhỉ!"

......

Chàng trai khoác balo trên vai, đi thẳng, như thể mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến cậu ấy.

Tôi bị mấy bạn học đằng trước chặn lại, bí mật nhìn anh ấy dưới sự che chắn của đám đông.

Đột nhiên, anh ấy nhìn về phía tôi.

Ánh mắt của tôi vội vàng không kịp chuẩn bị, cứ như vậy, xuyên qua đám đông nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

Quý Như Thanh dừng bước.

Mấy bạn học đằng trước như nhận ra điều gì, mọi người nhao nhao ăn ý quay đầu, tạo ra một lối nhỏ giữa chúng tôi.

Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo ——

"Bạn học Quý!"

Hứa Kiều Kiều ngẩng mặt lên đầy phấn khích, giơ hai tay vẫy vẫy, vui vẻ chạy đến bên anh ấy.

"Cậu không nhớ tôi à?" Cô ta cười hì hì nói, "Thứ năm tuần trước, ở thư viện! Cậu tìm “Tuyển tập thơ Tagore” không thấy, tôi tình cờ trả lại cho cậu!"

Quý Như Thanh cau mày rồi vươn vai.

Anh cười nhạt nói: "Là cậu à, cám ơn."

Giọng nói trầm ấm, dễ chịu, mọi người xung quanh đều ghen tị phát điên lên rồi.

Mà tôi đột nhiên nhớ tới cái gì, hô hấp nặng nề mấy phần.

Thứ năm tuần trước, tôi đang đến thư viện tự học thì Hứa Kiều Kiều đột nhiên tới tìm tôi, cưỡng ép kéo tôi đến quán net.

Trên đường đi, tôi vào nhà vệ sinh, nhưng khi quay lại bắt gặp cô ta đang lục túi sách của mình, trong tay cầm quyển “Tuyển tập thơ Tagore” tôi mang đi chuẩn bị trả cho thư viện.

Khi đó, mặc dù tôi không vui nhưng cũng không so đo với cô ta.

Nhưng về sau cô ta kiếm cớ đi ra ngoài, khi quay lại phấn khích đến mức hai tai đỏ bừng.

......

Tôi nhìn họ không nói nên lời.

Hứa Kiều Kiều, để cướp đi vận may nữ chính của tôi, cô cũng rất vất vả nhỉ.

6.

Tôi chăm chú nhìn họ, nở một nụ cười chế giễu.

Ngay lúc tôi đang thất thần, ánh mắt Quý Như Thanh vô thức nhìn tôi.

Anh ấy bước hai bước về phía tôi, giống như có chuyện muốn nói.

Hứa Kiều Kiều nhanh tay lẹ mắt đứng chắn trước mặt tôi: "Như Thanh, kì thi sắp bắt đầu rồi, chúng ta tranh thủ thời gian vào phòng thi đi."

Chậc chậc.

Mới nói chuyện được mấy câu đã gọi tên người ta thân thiết như vậy.

Cô ta làm đến thuần thục.

Ai có quan hệ với tôi, cô ta đều muốn làm quen, cướp đoạt rồi cô lập tôi.

Nhưng bây giờ kì thi quan trọng hơn, đàn ông đối với tôi có cũng được mà không có cũng không sao.

Tôi cười hai tiếng, bước vào phòng thi đầu tiên.

Vài phút sau, các bạn học còn lại cũng lần lượt tiến vào phòng thi.

Với hi vọng đạt điểm cao hơn trong kỳ thi lần này, Hứa Kiều Kiều mặc kệ yêu cầu của giám thị, đứng bên ngoài phòng thi liều mạng nhớ từ đơn.

Thật châm chọc, bình thường rủ rê tôi buông thả việc học, bây giờ thì lại thể hiện chăm chỉ học tập.

Tôi cười khẩy, nhìn đi chỗ khác.

Vừa hay quay sang bên cạnh, có một bóng người cao gầy đứng ngược sáng.

Anh ấy dường như đã đứng ở nơi đó được một lúc rồi.

Là Quý Như Thanh.

Giờ phút này anh ấy đang nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm, ánh nắng mặt trời ở phía sau lưng anh ấy khiến làn da phản chiếu lại gần như trong suốt.

Nụ cười của tôi cứng đờ.

Chàng trai cũng lấy lại tinh thần.

Tôi vội vàng cúi đầu, chăm chú nhìn tờ giấy nháp như đang tập trung suy nghĩ.

Anh ấy ho nhẹ, ngồi xuống phía sau lưng tôi.

Có mùi thơm của gỗ thông.

Một lúc sau, chuông reo, kì thi bắt đầu.

Tôi nhận lấy đề thi bạn học đưa tới, sau khi xem xét các câu hỏi một lượt, tôi đã hiểu rõ.

Chắc chắn độ khó của kì thi lần này đã được tăng lên, kì thi này được tổ chức để chọn sinh viên dự thi Tiếng Anh toàn quốc.

Tôi vừa suy nghĩ, vừa chuyển đề thi còn lại ra phía sau. Tờ giấy trắng như tuyết dừng lại giữa không trung, lòng bàn tay của tôi vô tình đụng phải một đầu ngón tay mềm mại.

"Cảm ơn."

Giọng nói của chàng trai nhẹ nhàng, giống như tiếng chuông gió được gió thổi, bay vào trong tim tôi.

Tôi cứng ngắc gật đầu, quay lưng về phía anh, gương mặt đỏ phừng.

Nam thần của viện Ngoại ngữ quả nhiên danh bất hư truyền!

7.

Những ngày chơi thân với Hứa Kiều Kiều, tôi như bị thiểu năng trí tuệ, điên cuồng nghe theo mọi lời nói của cô ta, ám ảnh khoảng thời gian ở bên, quan tâm đến cảm xúc của cô ta hơn bất cứ điều gì khác.

Khoảng thời gian đó chỉ số IQ của tôi cũng giảm xuống, hơi một tí lại buồn ngủ, mệt mỏi, không đủ kiên nhẫn để đọc bất kì một cuốn sách nào.

Kết quả của mấy bài kiểm tra trên lớp vô cùng kém, lúc đầu, các bạn học đều rất sốc, về sau, tin đồn này được lan truyền khắp nơi:

【 Chúc Khanh Khanh là thủ khoa đầu vào bởi vì cô ta gian lận môn Tiếng Anh mà không bị phát hiện, bây giờ khi lên Đại học, cô ta đã hiện nguyên hình.】

Một đồn mười, mười đồn trăm, tính tôi kiêu ngạo, không muốn giải thích, dần dần tách ra khỏi tập thể.

Bây giờ nghĩ lại, chủ mưu của việc này là ai, không cần nói cũng biết.

......

Tôi kìm nén sự căm ghét trong lòng, lấy bình tĩnh tập trung đọc đề bài.

Không còn bị Hứa Kiều Kiều dắt mũi tôi cảm thấy như chỉ số IQ của mình đã tăng trở lại, mặc dù có một số từ vượt qua tầm hiểu biết của tôi, nhưng dựa vào ngữ cảnh, tôi có thể đoán được đại khái.

Tôi rất ngạc nhiên khi phát hiện ra một trong những bài đọc hiểu khó nhất là một tài liệu Tiếng Anh mà tôi đã từng đọc qua khi học cấp ba.

Bài viết đó thực sự nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi, nhưng may mắn thay tôi đã không bỏ cuộc, nghiền ngẫm nó bằng từ điển suốt mấy ngày.

Tôi nhịn xuống khóe miệng đang nhếch lên, tiếp tục làm bài thi, tôi thoáng thấy giám thị đã ở bên cạnh nhìn tôi lâu hơn các bạn khác một chút.

Tôi thuận lợi làm bài không có nghĩa các bạn khác cũng như vậy, trong phòng thi rất nhanh vang lên những tiếng thở dài liên iếp.

Tôi quay lại nhìn chiếc đồng hồ trên tường, phát hiện Hứa Kiều Kiều đang nhìn tôi với vẻ mặt u ám.

Cô ta lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, miệng mấp máy hỏi tôi câu thứ mười chọn gì, tôi giả bộ không nhìn thấy, lạnh lùng quay lên.

Tôi nghe được tiếng cô ta đạp ghế một cách thô bạo.