Chế Ngự Nam Thần

Chương 9



14

Quan hệ giữa tôi và Thẩm Đình lại rơi vào bế tắc.

Hai chúng tôi vốn đã không nói được với nhau mấy câu, giờ tôi cố ý tránh mặt, quan hệ giữa chúng tôi lại càng lạnh nhạt hơn.

Bạn thân Hứa Vi Vi gọi điện cho tôi, giọng điệu hưng phấn.

"A!! Hân Hân, bạn trai tớ về rồi! Tớ dẫn anh ấy đến gặp cậu, cậu dẫn giáo sư Thẩm nhà cậu theo nhé."

Tôi buồn bã thở dài: “Đừng nói nữa, bọn tớ đang chiến tranh lạnh, Vi Vi, tớ cảm thấy bản thân thất bại quá."

Tôi kể lại chuyện Thẩm Đình và Triệu Y Nhiên.

"Nhất định là trước đây họ từng ở bên nhau, bố mẹ Thẩm Đình còn nói là anh ta chưa từng yêu ai nữa chứ, chúng ta bị lừa rồi.”



Hứa Vi Vi tức giận kêu loạn, mắng Triệu Y Nhiên một trận, sau đó an ủi tôi.

"Giáo sư Thẩm trông cũng chính trực mà, chắc không phải là loại người đó đâu, có phải hai người hiểu lầm nhau không?”

Có thể hiểu lầm gì chứ, tôi cũng không dám nói chuyện đi công tác kia với Hứa Vi Vi.

Cuối tuần là lên đường đi du lịch rồi, mấy ngày nay công ty lại trở lại trạng thái bận rộn như trước. Hôm nay lúc tôi tan làm về đến nhà lại là mười hai giờ đêm.

Giày cao gót gõ cộp cộp trên mặt đất, tôi ngẩng đầu nhìn bãi đỗ xe trống rỗng dưới mặt đất, kéo kín áo khoác trên người.

Vừa vào thu, trời lạnh nhanh quá.

Sau khi về phòng, tôi tẩy trang, xả đầy nước bồn tắm.

Tôi ngâm mình trong làn nước ấm, hơi nước dày đặc bốc lên, sự mệt mỏi như hòa vào dòng nước.

Mũi bỗng thấy cay cay.

Hứa Vi Vi nói đúng, hôn nhân không có tình yêu, cuối cùng chắc chắn sẽ tan rã, người muốn cưới trước yêu sau từ từ bồi dưỡng tình cảm chỉ có mình tôi mà thôi.

Vành mắt tôi đỏ lên, vốc nước lên mặt.

Đến lúc mở mắt ra, nhà vệ sinh đã tối đen.



Tôi có chút sợ hãi.

Do dự một lát, tôi thử thăm dò gọi tên Thẩm Đình.

"Thẩm Đình..."

Gọi xong tôi lại đột nhiên cảm thấy ngu ngốc, giờ này anh đã ngủ say rồi, sao biết được trong nhà mất điện chứ.

15

Không ngờ cửa nhà vệ sinh lại mở ra, Thẩm Đình cầm một ngọn nến đi đến, ánh sáng ấm áp xua tan bóng tối.

Anh đặt ngọn lớn cạnh bồn tắm, ngồi xuống dựa vào vách tường.

"Bên ngoài cúp điện rồi."

Tôi mất tự nhiên cong lưng: "Ừm, vậy anh ra ngoài trước đi, em ngâm bồn thêm một lúc nữa rồi ra."

Vậy mà Thẩm Đình vẫn ngồi bất động, nương theo tầm mắt anh nhìn xuống, mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Một giây sau, điện thoại di động đặt bên cạnh lập tức vang lên tiếng chuông quen thuộc.

"Anh ra ngoài trước đi."

"Lâm Hân, anh hỏi em đáp."

Tay Thẩm Đình bỗng luồn vào trong nước, nắm lấy cổ tay tôi.

"Tại sao hôm nay lại tức giận?"

"Trong lòng anh tự biết rõ."

Tôi cố gắng dãy dụa, Thẩm Đình siết chặt tay, giống như cái kìm khiến cổ tay tôi đau nhức, tôi liền tức giận.

"Rốt cuộc có phải anh đi công tác hay không, trong lòng anh phải tự hiểu chứ.”

Thẩm Đình sửng sốt, buông tay ra.

"Em không thích anh đi công tác sao? Anh phải đi trao đổi ở đại học Nam Sơn, đi từ thứ hai, kéo dài khoảng nửa tháng. Nếu em không thích thì anh sẽ bảo lại với chủ nhiệm, ở nhà với em."