Châu Quang Bảo Giám

Chương 33: 33




Tần Thăng cũng là người thông minh, sau khi nghe Cố Minh nói vậy liền không tiếp tục đề tài này nữa, chuyển qua hỏi chuyện về cổ mộ bên kia.

Chuyện thương nhân phát hiện ra cổ mộ này, đã sớm truyền khắp trong nội bộ, không ít người rất hiếu kỳ với khả năng có thể khai quật được gì đó từ trong cổ mộ, chẳng qua là vì cơ quan có liên quan chính thức tiếp nhận nên người trong nội bộ cho dù hiếu kỳ cũng không tỏ vẻ thái quá, chỉ chờ sau khi khai quật chấm dứt sẽ hỏi thăm nội dung chi tiết.

Khó có được cơ hội tiếp xúc với người quan sát cổ mộ ở cự ly gần, Tần Thăng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, kiếm một vài chuyện quan trọng không tính là bí mật để hỏi.

Cứ như vậy, hai người coi như có đề tài trò chuyện, bầu không khí dần dần trở nên hòa hợp, xấu hổ lúc trước cũng theo đó mà biến mất.

Chỉ cần câu hỏi của Tần Thăng không quá giới hạn, đại thể Cố Minh đều trả lời đối phương một cách tường tận.

Duy nhất không tốt chính là cái bụng của cô thường thường sẽ kêu lên vài tiếng, biểu thị sự kháng nghị với Cố Minh cả đêm không có ăn gì vào bụng.

Đáng mừng là, trước khi âm thanh phát ra từ dạ dày Cố Minh khiến cho người khác chú ý, giáo sư Vương và mọi người rốt cuộc cũng đi ra, đồng thời lập tức có người dẫn đoàn người bọn họ tới nơi ở, tiện thể dùng bữa sáng.

Tin này đối với Cố Minh mà nói, quả thực là giống như tiếng trời.

A Di Đà Phật, Phật tổ phù hộ, đói thêm nữa, da mặt của cô cho dù có so được với tường thành vẫn sẽ bị đạp đổ mất.

“Cố Minh, cậu biết Tần Thăng của Cổ Hoằng trai?” Lúc ăn bữa sáng, Quản Đồng nhỏ giọng hỏi.

“Trước đây lúc mình qua Cổ Hoằng trai đã từng gặp.


” Cố Minh trả lời đơn giản.

Quản Đồng gật đầu: “Thảo nào vừa rồi hai người nói chuyện suốt.

”“Biết nơi này khiến chúng ta hơn nửa đêm phải gấp gáp chạy tới là vì muốn giám định cái gì không?” Cố Minh không muốn quanh quẩn trong chuyện này, liền chuyển đề tài.

Lúc ở phòng nghỉ, Quản Đồng và Phó Văn nói chuyện với người khác không ít, tin là cô nàng chắn hẳn sẽ nghe được điều gì đó.

“Vừa rồi tớ hỏi thăm những người khác chút ít, hình như cái người Phương Chu chính là người lần này chịu trách nhiệm truy tìm văn vật bị trộm của cổ mộ trở về, đêm qua anh ta mang theo người của quân đội giam giữ xe tải lấy danh nghĩa hàng thủ công mỹ nghệ chuẩn bị chở đồ rời khỏi đây, hoài nghi bên trong có xen lẫn văn vật cổ nên muốn chúng ta tới giám định một chút.

” Quản Đồng chỉ chỉ người đàn ông đeo kính vừa vặn ngồi đối diện Cố Minh, nhỏ giọng nói: “Người kia chính là trợ giảng của giáo sư Lưu đại học X, Hạ Quân, chờ lát nữa cậu chú ý, cách xa anh ta chút, tránh nảy sinh chuyện ngoài ý muốn.

”Cố Minh gật đầu, bình thường buôn lậu văn vật thường trộn lẫn đồ cổ trong đám hàng thủ công mỹ nghệ các loại để vận chuyển tới bán ở nơi khác, đặc biệt lúc muốn lén lút đem ra nước ngoài, loại thủ đoạn này thường xuyên được dùng, mà lúc này nếu muốn tìm được chính phẩm trong đó phải dựa vào những người có chuyên môn.

Chỉ có điều bởi vì người có thể thực sự nhận rõ hàng thật và hàng nhái quá ít, cho nên mặc dù phía hải quan đã cực kỳ chú ý nhưng vẫn có không ít văn vật trân quý bị những phần tử bất hợp pháp lén lút mang ra nước ngoài để kiếm chác món lợi kếch sù.

Về phần lời nhắc nhở của Quản Đồng, Cố Minh cũng không cảm thấy bất ngờ.

Giáo sư Vương và giáo sư Lưu đại học X có mâu thuẫn, chuyện này không ít người biết.

Vị giáo sư Lưu kia cô cũng đã gặp vài lần, một người cao gầy, khiến người ta có cảm giác có chút giống lão hủ nho thời trước, mà Hạ Quân trong miệng Quản Đồng thì cô mới nhìn thấy lần đầu.


“Được rồi, vậy là họ cần chúng ta giám định xem những vật đó có phải là những thứ bị trộm từ cổ mộ ra không?” Cố Minh hỏi.

Quản Đồng lắc đầu: “Cái này tớ cũng không rõ, e là phải hỏi giáo sư Vương.

”“À.

” Cố Minh ngẩng đầu nhìn về phía giáo sư Vương bên kia, chỉ thấy giáo sư Vương đang ngồi cau mày cạnh Kiều tiên sinh, không biết đang nói chuyện gì.

Vừa buông đũa, bọn Cố Minh còn chưa kịp ngơi nghỉ liền đã bị giáo sư Vương gọi qua.

“Lúc họp vừa rồi nói tới nhiệm vụ lần này của chúng ta, bên trên đang tra xét một lượng lớn đồ vật cần chúng ta giám định.

Chờ lát nữa ba người các em đi theo cạnh thầy, trước hết chúng ta sàng lọc tổng thể một chút, đem những thứ có khả năng là chân phẩm hoặc là những vật các em không thể xác định rốt cuộc có phải đồ thật hay không đến đây cho thầy, để thầy tới giám định.

” Giáo sư Vương nghiêm túc căn dặn.

“Thầy Vương, mấy thứ kia là trong cổ mộ ạ?” Cố Minh nói ra nghi vấn của mình.

“Không thể khẳng định.

” Giáo sư Vương lắc đầu, lại nói tiếp: “Tình huống cụ thể ở trên cũng chưa nói rõ, dù thế nào các em cũng đừng quản cái khác, chỉ cần để ý nắm chắc cơ hội là được.


Khó có cơ hội thế này, các em phải chú tâm nhiều hơn.

”“Đã rõ.

” Bọn Cố Minh gật đầu.

Trước khi giám định, mọi người trước tiên hợp lại một chỗ để phân nhóm qua, xác định người chịu trách nhiệm từng phòng.

Không biết có phải giáo sư Vương gần đây vận khí không tốt hay không, ông lại có thể ngẫu nhiên bắt cùng nhóm với giáo sư Lưu không hòa hợp với mình kia.

Cố Minh nhạy bén nhận ra hai vị giáo sư sau khi nghe kết quả rút thăm, trong không khí tràn ngập khói thuốc súng vô hình.

“Lão Vương, không ngờ lần này ông cũng được mời tới.

” Giáo sư Lưu ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“Tôi cũng không ngờ lại gặp ông ở đây.

” Giáo sư Vương không chút khách khí đáp lễ.

Cố Minh xoa xoa trán, đôi khi cô thực sự thấy rất khó hiểu, vì sao giáo sư Vương rõ ràng bình thường luôn xử sự điềm tĩnh chín chắn và giáo sư Lưu nổi tiếng nghiêm túc bảo thủ chỉ cần vừa thấy mặt nhau sẽ đồng thời hóa thân thành gà chọi, không cho nhau vài câu xiên xỏ trong chuyện phân tranh cap thấp thì chắc là trong ngực sẽ không thoải mái.

Giáo sư Lưu đẩy đẩy mắt kính trên mũi, chuyển tầm mắt lên người Cố Minh, nhếch nhếch khóe miệng, hừ nhẹ một tiếng rồi cùng Hạ Quân trợ giảng của mình dẫn đầu đi về phía phòng giám định.

“Đừng để ý đến ông ta, làm chuyện của mình cho tốt là được.


” Giáo sư Vương hơi nhíu mày, đi tới trước mặt Cố Minh, cho cô một ánh mắt cổ vũ.

“Em biết ạ.

” Cố Minh gật đầu.

Tia khinh thường trong mắt giáo sư Lưu cô thấy rất rõ ràng, nhưng cũng không để trong lòng, rốt cuộc có bản lĩnh hay không thì phải sau khi bắt đầu ‘đao thật thương thật’ mới có thể định đoạt, một ánh mắt bình thường như vậy, sao có thể đả kích được cô.

Từng nhóm hàng mỹ nghệ dỡ xuống từ xe chở hàng bị tịch biên đã sớm được đưa theo từng nhóm tới các phòng giám định, lần giám định này chỉ là sàng lọc lần đầu trong phạm vi lớn, chờ sau khi sàng lọc ra được một số lượng nhất định sẽ tiến hành bước giám định tiếp theo, nếu cần thậm chí còn phải đưa đến cơ quan chuyên môn tiến hành đo lường kiểm tra Cacbon 14.

Nhóm Cố Minh được phân tới phòng giám định số ba, bên trong có hai bàn hình chữ nhật hợp thành một bàn lớn, ngoài ra hai bên còn đặt hai bàn vuông nhỏ riêng biệt, hiển nhiên là chuẩn bị cho hai vị giáo sư.

Giáo sư Vương bên này có bốn người, giáo sư Lưu bên kia chỉ có hai, chờ sau khi bọn họ đi vào, trước khi giáo sư Vương mở miệng, giáo sư Lưu đã giành trước, dựa theo số người phân chia thùng cần giám định, sau đó liền không hề nói gì thêm mà cùng với trợ lý Hạ Quân của mình đi về phía chiếc thùng thuộc phạm vi giám định của bọn họ ở bên kia bắt đầu làm việc.

Lúc rút thăm đã đồng ý mỗi nhóm hai đội, bên giám định xong trước thì nhìn tình hình để giúp đỡ bên kia, sau cùng để tránh bỏ sót, hai bên còn phải tiến hành kiểm tra chéo.

Đối với cách bố trí này, giáo sư Vương thực ra có chút không vừa lòng, tuy rằng bên này số người nhiều hơn một ít nhưng kinh nghiệm ba người bọn Cố Minh không thể bằng Hạ Quân đã trở thành trợ giảng.

Đặc biệt là Cố Minh, lần này nghiêm túc mà nói vẫn là lần đầu tiên được làm việc thực tế, cho dù nói trên phương diện nào cũng đều kém hơn những người khác một chút, chỉ tính trên phần Cố Minh, hiển nhiên là giáo sư Lưu sẽ cố ý soi mói.

Thế nhưng rõ ràng biết đối phương sẽ bới móc, giáo sư Vương cũng không thể nói gì.

Nhân tranh nhất khẩu khí, phật tranh nhất chú hương, ông bại bởi ai cũng không thể bại bởi giáo sư Lưu – đối thủ một mất một còn này được, dù thế nào việc giám định này cũng không phải so về tốc độ, đến lúc đó ai cười cuối cùng còn chưa biết được!.