Chấp Niệm Tương Ngộ

Chương 33: Hỏa hoạn



Chương 33: Hỏa hoạn

Dịch: CP88

Trợ dịch: Bối Diệp

Type: YZ95

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Cô rút vội tay về, không đáp.

"Cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi gọi người mang cơm trưa đến."

"Tiểu Hạ tiên sinh," Tống Tương Niệm thấy hắn chuẩn bị đứng dậy, "Tôi muốn giải quyết chút việc riêng trước."

"Ngoan ngoãn ở đó, đến tối rồi nói tiếp."

Tống Tương Niệm không phải người chịu được an nhàn, uống thuốc xong thì đi vào phòng thay đồ. Hạ Chấp Ngộ cũng không ngăn cô nữa, hai người ai làm việc của người nấy.

Căn bản trước khi trời tối Tống Tương Niệm đã tìm được khách sạn, cách khá gần trạm tàu điện ngầm, đi lại thuận tiện.

Cô định bây giờ sẽ qua đó luôn, mở cửa lại thấy Hạ Chấp Ngộ đã gọi xong cơm tối bày trên bàn.

"Ngửi mùi thơm mà ra đấy à? Thính nhỉ."

"Tiểu Hạ tiên sinh, tôi hết giờ làm việc rồi."

"Ăn cơm tối xong rồi đi."

Tivi trong phòng khách còn đang bật, Tống Tương Niệm nói không cần.

Hạ Chấp Ngộ kéo ghế ra, "Qua đây."

Thấy cô đứng yên không nhúc nhích, hắn đi qua muốn kéo tay cô, lại thấy Tống Tương Niệm nhìn chằm chằm màn hình tivi.

Đây là video chiếu trực tiếp từ hiện trường, ngoài tiếng của phóng viên còn có tiếng la hét chói tai và cả tiếng gió rít gào.

"Lửa lớn đã kéo dài một tiếng, vị trí tại một khu dân cư, rất nhiều căn nhà úp xúp nơi đây đều là xây dựng trái phép. . . . . ."

Hạ Chấp Ngộ quay sang nhìn, cảm thấy nơi này hơi quen mắt.

Đôi mắt Tống Tương Niệm bị ánh lửa thiêu đốt đỏ rực, cô gọi một tiếng ba, sau đó bất chấp cái chân đau xông ra ngoài.

Hạ Chấp Ngộ đuổi theo đến thang máy, "Đừng hoảng, tôi gọi tài xế đưa cô qua."

Hai người ngồi vào xe, Tống Tương Niệm siết chặt bàn tay mình. Tình cảm của cô đối với Tống Toàn An thật sự rất phức tạp.

Khi còn nhỏ là sợ hãi, đến tận bây giờ vẫn chỉ hận không thể thoát khỏi ông ta. Sợ hãi và tuyệt vọng như bóng ma không ngừng quấn lấy toàn bộ quá trình trưởng thành của cô.

Xe còn chưa đến nơi, từ xa đã có thể nhìn thấy ngọn lửa cao ngút trời không ngừng nuốt chửng mọi thứ.

Âm thanh của xe cứu thương và xe cứu hỏa vang lên không ngừng, Tống Tương Niệm xuống xe, thế nhưng hai chân mềm nhũn làm cô suýt chút nữa thì trượt chân ngã sõng soài. Người dân xung quanh vây xem đều bị chặn lại ở bên ngoài.

"Tương Niệm!" Có người lớn tiếng gọi, Tống Tương Niệm đi lên hai bước, nhìn thấy dì Triệu hàng xóm.

"Dì Triệu, dì có thấy ba con không ạ?"

"Không thấy đâu, may là con không ở trong đó. . . . . ."

Suốt đoạn đường đến đây Tống Tương Niệm đã gọi cả trăm cuộc cho Tống Toàn An, thế nhưng đều không kết nối được.

Dì Triệu nhìn ngọn lửa lớn, sốt ruột giậm chân, "Tôi vẫn còn rất nhiều đồ đáng tiền ở bên trong, mấy cậu cho tôi vào đi mà!"

"Bà muốn tiền hay muốn chết hả?" Người bạn già đứng bên cạnh túm tay bà ấy, "Mà đến giờ thì cũng chẳng còn đâu. . . . . ."

Tống Tương Niệm gấp phát khóc, muốn chui qua dây cảnh báo.

Hạ Chấp Ngộ vội kéo cô lại, "Không cần mạng nữa hả!"

Cô giãy dụa muốn thoát ra, bên tai chợt truyền đến giọng nói vô cùng quen thuộc.

"Các người thả tôi ra, mau cứu người đi, con gái của tôi ở trong đó!"

Tống Tương Niệm đã khóc đến mức không nhìn rõ phía trước, ngọn lửa trên tầng hai càng lúc càng hướng lên cao, cửa sổ thủy tinh bỗng phát nổ, từng mảnh vỡ sắc nhọn như lưỡi dao từ trên cao phóng xuống.

Cô mơ hồ nhìn thấy Tống Toàn An đang bị hai lính cứu hỏa giữ chặt, ông ta dùng sức giãy dụa, nhưng lại bị cố định trên mặt đất không thể nào thoát khỏi.

Căn phòng hai người ở chưa bị lửa thiêu rụi, nhưng khói mù không ngừng tỏa ra bốn phía, ánh mắt Tống Toàn An nhìn về phía đó đã hằn lên tia máu.

"Con gái tôi thật sự đang ở trong đó. Con bé đang ở trong phòng ngủ, mau cứu con bé, tôi dập đầu van xin các người!"

"Xin bác hãy bình tĩnh, chúng tôi nhất định sẽ cứu người ra, nơi này nguy hiểm -------"

Tống Tương Niệm nhớ ra hôm nay trước khi mình đi đã lấy gối nhét vào trong chăn, có lẽ bởi vì say khướt mà Tống Toàn An đã nghĩ là cô đang nằm ngủ trên giường.

Tống Tương Niệm bị đám người vây xem chắn ngang, cô lớn tiếng gọi, nhưng Tống Toàn An không nghe thấy.

Cô nhìn thấy người đàn ông có tướng mạo dọa người kia vậy mà thật sự quỳ xuống rồi, đầu gối đập xuống nền đất phát ra cả âm thanh, sau đó không ngừng dập đầu với hai lính cứu hỏa.

"Tôi chỉ còn một đứa con gái này, nó mà chết thì tôi cũng không muốn sống nữa."

Tống Tương Niệm chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của ba mình, cô vẫn luôn nghĩ rằng ba rất hận mình, chỉ mong cô mau chết quách đi.

Mà dáng vẻ hiện tại của Tống Toàn An, không thể nào là giả vờ.

Nước mắt thi nhau rơi xuống, cô nghẹn ngào gọi, "Ba!"

Hạ Chấp Ngộ đi đến trước một người lính cứu hỏa, "Xin chào, ông ấy là người nhà của chúng tôi. Xin hãy chuyển lời giúp là con gái của ông ấy không sao, cô ấy không ở trong đám cháy." 

Lính cứu hỏa nhìn sang Tống Tương Niệm, "Cô là con gái của ông ấy sao?"

"Vâng, là tôi!"

Người đó cầm bộ đàm lên, Tống Tương Niệm bị ngăn lại bên ngoài, chăm chăm nhìn về phía đó, thấy được lính cứu hỏa nói gì đó với Tống Toàn An, sau đó chỉ tay về phía này.

Tống Toàn An nửa tin nửa ngờ quay đầu, ánh mắt chuyển một vòng, cuối cùng quả nhiên nhìn thấy Tống Tương Niệm.

Ông ta lồm cồm bò dậy, loạng choạng chạy đến trước mặt cô.

"Lão Tống, con gái ông gọi ông nãy giờ đấy!"

Ông ta chưa kịp chui qua dây cảnh báo, Tống Tương Niệm đã nhào vào lòng Tống Toàn An, "Ba, con cũng cứ nghĩ ba ở trong đó."

Tống Toàn An thế nhưng đột nhiên giống như người mất hồn, Hạ Chấp Ngộ nhìn thấy tay ông ta đã nổi đầy bọng nước.

"Đừng nhìn nữa đừng nhìn nữa, nơi này nguy hiểm!"

Tống Toàn An được người ta đưa ra khỏi đó, Hạ Chấp Ngộ nhìn khuôn mặt của người đàn ông, "Đến bệnh viện kiểm tra vết thương trước đã."

Tống Toàn An giống như đến giờ mới phát hiện ra đi cùng cô còn có người ngoài, ông ta và Hạ Chấp Ngộ cách nhau rất gần, ngẩng đầu là nhìn thấy.

Tống Toàn An bị giật mình lùi về sau một bước, trong lòng dâng lên sợ hãi.

"Không cần."

"Ba," Tống Tương Niệm cũng đã nhìn thấy bàn tay bị bỏng của ông ta, "Sao lại bị thương thành thế này?"

"Vừa nãy ba cô chạy khắp nơi tìm cô, chắc là đã đụng phải chỗ nào rồi."

"Chúng ta đi bệnh viện." Tống Tương Niệm kéo tay áo ông ta.

Tống Toàn An rụt tay, "Không đi."

Nhà đã không thể trở về, lửa theo gió lớn lan ra rất nhanh, từ tầng hai liên tục hướng lên phía trên, tất cả các tầng đều chìm trong khói lửa mù mịt.

Tống Tương Niệm không nhịn được lo lắng hỏi, "Bên trong còn có người khác không?"

"Vừa có một người được đưa ra, nhìn qua có vẻ nguy cấp lắm rồi, đã đưa đến bệnh viện." Tống Toàn An đã bình tĩnh lại được đôi chút, chuyện người khác ông ta cũng không quản được.

Ông ta không nhịn được nhìn sang Hạ Chấp Ngộ đứng bên cạnh, đau rát trên tay hoàn toàn không áp chế được run rẩy trong lòng.

Hạ Chấp Ngộ gần như là cùng lúc nhìn lại, cùng ông ta đối mắt. Tống Toàn An như con rùa rụt đầu thu hồi tầm mắt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Ông ta bây giờ đã xấu xí thành cái dạng này, có lẽ là sẽ không bị nhận ra đâu?