Chàng Vệ Sĩ Si Tình Và Cô Chủ Nhỏ Ngây Thơ

Chương 49



Hà Nội, đầu tháng 8, kết quả của kỳ thi đại học đã có.

Giữa tháng 8, điểm chuẩn của Học viện cảnh sát nhân dân chính thức công bố.

- Anh đỗ rồi!

Park Jin Ji nhìn lên bảng tin, vừa vui mừng vừa lo lắng.

Đặng Hoàng Dương nắm tay cô rời khỏi đám đông, đưa cô trở lại xe.

- Hiện tại, anh được bao nhiêu tuổi rồi?

Đặng Hoàng Dương nhíu mày nhìn cô gái bên cạnh, miệng vẫn đáp.

- Anh tồn tại ở mặt đất 18 năm 7 tháng rồi!

- Vậy là anh học lái xe từ 7 tháng trước!

Park Jin Ji kinh ngạc hỏi lại, rồi hớn hở đề nghị.

" Em cũng muốn học! Anh dạy em đi! "

- Em muốn học lái xe, tất nhiên là không được!

Khuôn mặt mang dáng vẻ mong chờ lập tức thay thế bằng sự hờn dỗi, giọng nói bất mãn vang lên.

- Tại sao? Em cũng đủ 18 tuổi rồi mà!

Đặng Hoàng Dương thở dài một tiếng.

- Em muốn đi đâu thì chỉ cần nói với anh là được rồi!

- Anh không tin tưởng vào đôi tay của em?

- Những chuyện khác thì anh tin em tuyệt đối! Nhưng chuyện này thì không! Kể cả chuyện vào bếp!

Park Jin Ji nhìn cậu, khuôn mặt mang theo sự bất mãn.

- Khi nào anh đưa em về ra mắt gia đình anh?

- Tùy em!

Người con trai chăm chú lái xe, tùy tiện đáp.

- Hết năm hai nhé!

Đặng Hoàng Dương nhìn cô, mỉm cười ôn nhu.

- Tất cả đều nghe em!

Nhà họ Nguyễn, 8 giờ tối - thư phòng tầng 2

- Mẹ gọi con ạ?

- Đúng rồi! Con ngồi đi!

Đặng Hoàng Dương bước tới ngồi xuống đối diện với cô.

" Chuyện này là sao? "

Nguyễn Thanh Nhi đặt xuống trước mặt con trai một tờ giấy.

Là giấy báo trúng tuyển ngành Cảnh sát đặc nhiệm - Học viện cảnh sát nhân dân.

- Không phải trước đó con nói với mẹ là đăng kí trinh sát sao? Sao bây giờ lại thành đặc nhiệm?

Đặng Hoàng Dương im lặng không nói, chỉ cúi đầu xuống, tuyệt nhiên không dám nhìn người phụ nữ đối diện.

Nguyễn Thanh Nhi nhìn chằm chằm vào người con trai duy nhất của mình, nước mắt trực tiếp rơi xuống.

Người phụ nữ im lặng rất lâu, lâu đến nỗi khiến cậu con trai hoảng sợ. Còn chưa để cậu lên tiếng gọi, cô liền đứng lên, im lặng rời khỏi thư phòng.

" Mẹ... "

Tiếng gọi khàn khàn theo bước chân của cô vang lên, đầy do dự.

Trong khi người con trai còn mải chìm đắm trong suy nghĩ, tiếng gọi trầm thấp vang lên, đánh thức tâm trí đang hỗn loạn của cậu.

- Tiểu Dương! Mẹ con đâu rồi?

- Mẹ con rời khỏi phòng cách đây 20 phút rồi ạ!

Nguyễn Thanh Tùng bước tới ngồi xuống đối diện với cậu, cầm tờ giấy ở trên bàn lên.

- Mẹ con không đồng ý đúng không?

Đặng Hoàng Dương gật đầu.

- Bác! Tại sao mẹ con lại có phản ứng với cảnh sát đặc nhiệm như vậy?

- Con cũng biết nghề này rất nguy hiểm mà đúng không!

Người con trai lại gật đầu.

" Ba con cũng từng là một cảnh sát đặc nhiệm! Mỗi lần ba con đi làm nhiệm vụ, mẹ con ở nhà cả ngày đều chìm trong lo lắng. Ngày đó mẹ con còn mắc bệnh tim, sức khỏe lại yếu, ba con đi làm nhiệm vụ. Con thử nghĩ xem, mỗi lần lên cơn đau tim mẹ con sẽ như thế nào? "

Đôi mắt ấy vẫn trải qua nửa đời người chứa đầy thăng trầm, trong giây phút hiện tại lại đầy suy tư, mệt mỏi.

Đặng Hoàng Dương vẫn là lần đầu tiên thấy bác của mình trở lên trầm lặng như thế.

" Ngày con chào đời, cũng là ngày ba con rời khỏi thế gian này! "

Hơi thở của cậu bỗng trở nên nặng nề, bên tai ù đi.

" 18 năm, mẹ con vẫn luôn đau đáu một chấp niệm! "

Nguyễn Thanh Tùng nhìn cháu trai, đặt tay lên vai cậu.

" Nếu đã lựa chọn con đường này rồi, thì con nhất định phải làm thật tốt! "

Đặng Hoàng Dương nhìn anh, cái gật đầu chắc nịch.

- Con nhất định sẽ làm được!