Chàng Vệ Sĩ Si Tình Và Cô Chủ Nhỏ Ngây Thơ

Chương 30



Một tiếng sau

- Lão đại!

Vừa nghe thấy tiếng gọi của cô, Vương Thiên Phong bỏ tập tài liệu trên tay xuống bàn, đứng lên bước về phía cô.

- Em thấy trong người sao rồi!

- Em cảm thấy rất khó thở!

Nguyễn Thanh Nhi nhìn anh, khuôn mặt trắng bệch.

Vương Thiên Phong quay người, nhanh chóng chạy ra ngoài.

15 phút sau, bác sĩ quay lại nhìn anh, thở dài bất lực.

- Cậu Vương! Sức khỏe của cô ấy hiện giờ rất yếu, anh nên chú ý tới cô ấy nhiều hơn.

- Tôi biết rồi! Cảm ơn bác sĩ!

- Không có gì. Đây là trách nhiệm của tôi!

Dứt lời, vị bác sĩ kia rời đi, còn anh ngồi xuống ghế sofa, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy bất lực nhìn cô, rồi lại thở dài.

Chắc phải nhanh chóng khiến cậu cả nhà họ Đặng sáng mắt ra thôi.

- Đừng nghĩ nhiều nữa! Nghỉ ngơi lấy lại sức đi. Sau đó em muốn gì anh cũng chiều theo em!

Vương Thiên Phong nhìn cô gái đang thất thần nhìn lên trần nhà, giọng nói khàn khàn.

" Được chứ? "

Nguyễn Thanh Nhi không đáp, cứ im lặng như thế.

Hai tháng sau

Vương Thiên Phong đứng trước mặt anh, vẻ mặt như muốn đánh người.

- Lão đại! Em làm gì sai sao? Sao anh nhìn em..

- Ừ!

5 giờ chiều, Nguyễn Thanh Nhi trở về biệt thự của anh.

Jeon Heun vừa nhìn thấy cô, vẻ mặt hiện lên sự đắc ý.

- Cô cố chấp thật đấy! Anh ấy đã nói như vậy rồi mà cô vẫn còn vác cái bản mặt đó của mình về đây được sao?

Nguyễn Thanh Nhi cười khẩy, đưa đôi mắt lạnh lẽo về phía cô ta.

- Vậy chắc là cô không biết gì rồi! Căn nhà này đứng tên tôi!

Jeon Heun đột nhiên thay đổi sắc mặt. Nguyễn Thanh Nhi ngay lập tức nhìn ra tâm cơ của cô ta, lại nói.

" Cô cũng đừng nghĩ tới chuyện dụ dỗ anh ấy sang tên căn nhà này cho cô! Bởi vì phía sau tôi còn một người, còn mạnh hơn anh ấy rất nhiều! "

- Cô..cô ngoại tình sau lưng anh ấy?

- Oh! Ý cô là anh ấy vẫn còn là người yêu của tôi?

Nguyễn Thanh Nhi bật cười, nụ cười đầy châm chọc, lời nói như dằn mặt đối phương, lại như tuyên bố chủ quyền.

" Đúng rồi! Anh ấy vốn dĩ là của tôi mà! Cho nên trước sau gì vẫn là của tôi thôi! Cô yên tâm. "

- Để tôi xem, cô kéo anh ấy về bên mình bằng cách nào!

Hai người nhìn nhau, kẻ đắc ý, người quyết tâm.

Mấy ngày sau đó, Nguyễn Thanh Nhi luôn có những hành động thể hiện lại quá khứ của hai người khiến tâm trí anh ngày ngày đều bất ổn.

Trong một bữa cơm tối, anh hỏi cô:

- Này, cô không có nhà sao?

Nguyễn Thanh Nhi ngẩng đầu lên nhìn anh, lắc đầu.

Đặng Minh Tiến ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

- Vậy cô cứ ở lại đây đi! Dù sao nhà tôi cũng không thiếu phòng!

- Có được không?

Cô hỏi.

- Không được! Cô ấy ở chung với chúng ta không phải rất bất tiện sao!

- Heun, chỉ là ở chung nhà thôi mà. Có gì mà bất tiện chứ?

- Em không biết! Nhưng chúng ta không thể ở chúng với cô ta được!

Jeon Heun đặt bát đũa xuống bàn, mặt mày cau có.

- Đặng Minh Tiến nhìn cô ta, cau mày.

- Trước đây em đâu có như vậy?

- Là vì cô ta đang giả mạo em! Em mới là người yêu thật sự của anh, là vợ tương lai của anh!

Nguyễn Thanh Nhi chỉ nói một câu như thế, liền tiếp tục phần ăn của mình.

Đặng Minh Tiến vì lời nói đó của cô, cả đêm thao thức.

- Tại sao cô lại nói như vậy với anh ấy! Cô làm vậy là có ý gì?

- Ý cô tôi! Cô còn không rõ sao?

Nguyễn Thanh Nhi ngưng tỉa cây, quay lại nhìn người phía sau, nở một nụ cười đầy khinh bỉ, chỉ để lại một câu rồi bước vào trong nhà.

" Không lâu nữa đâu! "

- Cô!

Những ngày sau đó, cô đều kiên trì dùng lời nói và hành động của mình kích thích tâm trí của anh.

Cho đến một ngày...