Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 465



Chương 465:

 

Rốt cuộc …người chồng đó của cô chưa bao giờ cho cô bắt cứ bữa tối lãng mạn nào …

 

Ba năm trước, Lâm Dương một mình từ phân nhánh của gia tộc Lâm Thị đi đến Giang Thành và kết hôn với Tô Nhan người chưa từng gặp mặt.

 

Lúc đó, trên người anh không một xu dính túi, chỉ có một chiếc ba lô, vài cuốn sách y học và … một tờ giấy hôn ước.

 

Anh vẫn còn nhớ vẻ mặt như tro tàn của Tô Nhan trong đêm tân hôn đó.

 

Anh vẫn còn nhớ sự tức giận của Trương Tinh Vũ và sự bắt lực của Tô Quảng đêm đó.

 

Mặc dù anh không quan tâm, nhưng kể từ lúc đó, anh vẫn cảm thấy mình mắc nợ gia đình này.

 

Nhưng từ nay về sau, anh không nghĩ vậy nữa.

 

Tô Nhan … vẫn là Tô Nhan đó, anh không có đụng vào!

 

Bây giờ, mình đã làm tròn bổn phận của một người chồng, cho dù là một người chồng hữu danh vô thực.

 

Từ nay về sau, cho dù thật sự phải ly hôn, Lâm Dương cũng không có gì phải hồi tiếc.

 

Tô Nhan có chút bối rồi, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì: Trương Tinh Vũ lại ngắm trúng thời cơ, nói với Lâm Ngữ Yên: “Cô gái, cô lại đây.”

 

“Làm cái gì vậy?” Lâm Ngữ Yên tò mò nhìn Trương Tinh Vũ.

 

“Cô cứ qua đây là được rôi!” Trương Tinh Vũ lập tức nói.

 

Lâm Ngữ Yên nhìn chằm chằm vào Trương Tinh Vũ nhìn một hồi, sau đó quay đầu lại nói: “Nếu không có chuyện gì, tôi muốn ngồi đây ăn cơm.”

 

“Hả, sao cô lại nói như vậy?” Trương Tinh Vũ khó chịu.

 

Nhưng bởi vì Lâm Đổng đang ở đây, bà ta cũng không dám tức giận, âm thầm khịt mũi một tiếng, liền chào hỏi Lâm Dương rồi kéo Tô Quảng đi.

 

Lâm Dương cũng không giữ bọn họ lại.

 

Rốt cuộc chút tâm ý đó của Trương Tinh Vũ, anh trong nháy mắt đã có thể nhìn thấu.

 

“Chủ tịch Lâm, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”

 

Lâm Ngữ Yên thấy thời gian không còn sớm nữa, nhấp một ngụm rượu đỏ, mỉm cười nói.

 

“Huyền Sâm Vương đâu?” Lâm Dương hỏi ngược lại một câu.

 

Lâm Ngữ Yên sắc mặt hơi thay đổi, sau đó lắc đầu nói, “Bồ tôi đã xin gia tộc rồi.”

 

“Vậy thì, đợi đến khi cô lấy được Huyền Sâm vương rồi nói chuyện với tôi đi.” Lâm Dương mặt không biểu cảm nói.

 

“Anh…Lâm thần y, tôi mang thành ý đến đây thương lượng với anh! Hy vọng anh có thể cho tôi một cơ hội!” Lâm Ngữ ‘Yên đè nén lửa giận trong lòng, thấp giọng nói.

 

“Vậy thì thành ý của cô là gì?” Lâm Dương hỏi ngược lại.

 

Giọng nói này vẫn hỏi Lâm Ngữ Yên.

 

Cô ta nhấp thêm một ngụm rượu đỏ, nghiêm nghị nói: “Lâm thần y, nhà họ Lâm của chúng tôi không phải kẻ ngốc. Chuyện này chúng tôi đa phần đã đoán được. Đây có lẽ là kiệt tác của anh, phải không? Nhà họ Lâm của chúng tôi với anh không thù không oán. Tại sao anh phải làm đến đường chết như vậy để chỉnh chúng tôi? “

 

“Đơn thuốc là các cô trộm, bây giờ còn trách tôi sao? Suy.

 

nghĩ của các cô thật là thú vị.” Lâm Dương cười nhẹ nói.

 

“Tôi …” Lâm Ngữ Yên phát hiện bản thân hoàn toàn không có lý.

 

Nói cách khác… Lâm Dương từ khi bắt đầu đã nắm quyền chủ động rồi.

 

“Lâm thần y, nhà họ Lâm chúng tôi định hoá giải hiểu lầm với anh. Chuyện này cứ cho qua như vậy đi, thế nào? Mọi người sau này nước sông không phạm nước giếng!” Lâm Ngữ Yên đi thẳng vào chủ đề.

 

“Chuyện này không phải cô nói là được. Nhà họ Lâm làm sao có thể chịu được sự sỉ nhục này? Nhà họ Lâm của các cô sẽ không tìm tôi để báo thù rửa nhục, cô có tin không?” Lâm Dương nhìn chằm chằm vào Lâm Ngữ Yên.

 

Hơi thở của Lâm Ngữ Yên siết chặt, mày liễu cau lại: “Lâm thần y, nếu như anh không tin, anh có thể cùng tôi đến nhà họ Lâm một chuyến. Chú của tôi Lâm Hình muốn nói chuyện thật rõ ràng với anh. Mặc dù ông ấy không phải là gia chủ, nhưng ở một mức độ nhất định nào đó, cũng có thể đại diện cho nhà họ Lâm! “

 

Mục đích chuyền đi này của Lâm Ngữ Yên, một là để thăm dò ý tứ của Lâm thần y, hai là, có cơ hội thì đưa Lâm Dương đến Yến Kinh.

 

Nhà họ Lâm hiển nhiên vẫn không muốn từ bỏ tập đoàn Dương Hoa.

 

Nhưng Lâm Dương bây giờ đâu còn xem trọng nhà họ Lâm?

 

Càng huống hồ, nếu như không phải nhà họ Lâm, mẹ anh làm sao có thẻ chết?

 

Mối thù lớn như vậy, đã định sẵn Lâm Dương không thể nào thoả hiệp.

 

“Ngon không?” Lâm Dương nhìn Tô Nhan ở một bên luôn im lặng không nói.

 

Tô Nhan hơi giật mình.