Chàng Rể Quyền Quý

Chương 44



CHƯƠNG 44

Ánh mắt Lâm Tinh Vũ khẽ di chuyển, không nói gì, sau đó xoay người rời khỏi khách sạn Thanh Vân.

Trong phòng hội nghị trống vắng không tiếng động, Tề Hiên Giang nhìn Lâm Tinh Vũ đi ra khỏi cửa, trầm mặc rất lâu, thở ra một hơi rất dài.

“Ông chủ, ông. . .” Lão quản gia ở một bên muốn nói lại thôi.

“Tôi vốn tưởng rằng, mấy chi khác của nhà họ Tề chúng ta muốn đi đường chính đạo, dùng quy tắc gia tộc đoạt lấy quyền thế của chi chúng ta ở hội trưởng lão, ngồi lên vị trí gia chủ một cách hợp tình hợp lý, cho nên tôi mới muốn tìm thằng Ẩn trở về, chặn miệng lưỡi của bọn họ.” Tề Hiên Giang chậm rãi nói: “Không ngờ rằng, bọn họ đã không nói lí lẽ thì thôi, còn mượn thế lực bên ngoài, cũng không quan tâm tình cảm gia tộc, chuẩn bị liều một phen đầu rơi máu chảy. . . Mang người bình thường như Tinh Vũ trở về, cũng chỉ là đưa dê vào miệng hổ. . .”

“Ông chủ, ngài cũng đừng quá mức bi quan đối với thế cục ở Đế Kinh, không hẳn chúng ta không có phần thắng. Tuy hai ngày trước thế lực của ông ba đã hoàn toàn sụp đổ, nhưng thế lực ở bên ngoài mà ngài có thể điều động còn có ba, bốn gia tộc ẩn thế nữa, thế lực ngầm vẫn còn nguyên, vẫn còn sức đánh một trận.” Lão quản gia nói.

“Ha, giờ em ba chết rồi, bọn họ định một miếng nuốt trọn nhà họ Tề, trừ phi bước qua xác tôi. . . Lão Lý, ông ở lại tỉnh Đông Hải đi, chờ tin tức của tôi.”

. . .

Rời khỏi khách sạn Thanh Vân, Lâm Tinh Vũ trực tiếp trở về tòa nhà Bảo Đỉnh, cũng không nghĩ đến chuyện nhà họ Tề nữa.

Đến chạng vạng tối.

Trương Uyển Du và Lâm Tinh Vũ tan ca xuống thang máy, đi ra phía trước tòa nhà Bảo Đỉnh.

Ngũ Chính đã lái xe dừng lại chờ ở bên đường.

“Phải rồi, Lâm Tinh Vũ.” Sắc mặt Trương Uyển Du do dự, muốn nói gì đó lại thôi.

“Sao thế?” Lâm Tinh Vũ hỏi.

“Tối nay tôi có buổi tụ hội bạn học. Anh có thể đi cùng tôi được không?” Trương Uyển Du hỏi.

“Tụ hội bạn học?”

Mi tâm Lâm Tinh Vũ khẽ cau lại, hai năm ở rể nhà họ Trương, bản thân anh chưa từng tiếp xúc với đám bạn bè của Uyển Du.

“Trong đám bạn bè của tôi có mấy con ruồi nhặng, phiền chết người đi được.” Trương Uyển Du nhìn ra được sự nghi ngờ của Lâm Tinh Vũ, giải thích ngay.

“Vậy thì đi thôi.” Lâm Tinh Vũ gật đầu.

Hai người cùng lên xe, Ngũ Chính khởi động xe, đi thẳng đến khu phồn hoa của thành phố.

Mười phút sau.

Xe đi đến con phố ẩm thực có tiếng của thành phố Thanh Vân, cả con phố đều là nhà hàng lớn, cửa hàng lẩu, các cửa hiệu ăn vặt đặc sắc, cùng với đủ loại chốn ăn chơi, người đến người đi, đông nườm nượp, cả khu phố đèn đuốc rực rỡ.

KTV Tử Kim Vương Triều, phòng bao đặt trước số 888 là nơi bọn họ tụ tập.

Trương Uyển Du vừa tiến vào, lập tức nhận thấy từng ánh mắt nhìn sang.

“Uyển Du, lâu lắm rồi không gặp cậu! Nghe nói dạo này cậu lên chức tổng giám thiết kế của tập đoàn Trương thị rồi, chúc mừng, chúc mừng!”

“Phải đó, lúc còn học đại học Uyển Du của chúng ta đã từng đoạt giải thiết kế trang sức, đúng là chuyên gia về phương diện này!”

Mấy nữ sinh trẻ tuổi xinh đẹp đứng dậy tiếp đón, đều mang nụ cười nói.