Chàng Rể Quyền Quý

Chương 19



CHƯƠNG 19

Sắc mặt của Trương Đức Hải trở nên vô cùng khó coi, không ngờ tới là tổng giám đốc đại diện từ đâu chui ra của Ninh thị ở Đông Hải lại bắt lỗi như thế.

“Tổng giám đốc Ngô, ngài nhìn xem, Trương Việt Bân không hiểu quy cũ, có thể nào nể tình tôi…” Trương Đức Hải cầu tình.

“Stop.” Ngô Dương nói một câu tiếng, anh đưa tay ra hiệu cho Trương Đức Hải ngậm miệng lại.

“Mười giây.” Ngô Dương cười cười nhìn Trương Đức Hải, sau đó lại thu biểu cảm trở về, trở nên lãnh khốc: “Nếu như làm không được, Trương Đức Hải ông có thể từ chức tại đây, ngày mai không cần phải đến tòa cao ốc Bảo Đỉnh làm việc nữa.”

“Các cửa hàng trang sức do ông đứng tên ở các nơi buôn bán trang sức trong thương trường, cùng với các công xưởng, tôi sẽ phái đoàn đội của mình thanh toán, dựa vào tính chuyên nghiệp của toàn đội Ninh thị chúng tôi, mấy cái chuyện thủ tục như thế này chỉ cần 24 tiếng đồng hồ.”

Là một thư kí hàng đầu của Ninh Đằng – tổng giám đốc tập đoàn Ninh thị ở Đông Hải, là quản gia tâm phúc, kinh nghiệm về phương diện đàm phán thương vụ mua bán cửa hàng của Ngô Dương vô cùng phong phú, có cảnh tượng hoành tráng gì mà chưa từng nhìn thấy.

Cuộc tấn công bất ngờ lần này tràn đầy khí thế, ép đến nỗi người nhà họ Trương không thể ngẩng đầu lên được.

Sắc mặt của Trương Đức Hải trắng bệch, thân thể khẽ động, hô hấp dồn dập.

Lời nói của Ngô Dương giống như là một cái búa gõ vào trong ngực của ông ta, gần như là không thở nổi.

Trương Đức Hải tin tưởng là Ngô Dương có năng lực này, nếu như không làm theo những gì Ngô Dương đã nói, chắc có lẽ là chân trước của ông ta vừa mới bước ra khỏi tòa nhà Bảo Đỉnh, chân sau đã mất đi hết tất cả tiền tài, địa vị, biệt thự, xe xịn, cổ quyền, nhà máy…

Một khi mất đi tiền tài và quyền thế, những người mà trước khi ông ta càn rỡ ngang ngược đắc tội, bọn họ sẽ bỏ đá xuống giếng dẫm đạp ông ta xuống vực sâu ngàn trượng…

Cẩn thận suy nghĩ về hậu quả, Trương Đức Hải đều không rét mà run.

“Nghịch tử.” Trương Đức Hải đỏ mặt, lạnh lùng nhìn Trương Việt Bân: “Cái thằng súc sinh này, còn không làm theo những gì tổng giám đốc Ngô đã nói đi.”

Bốp bốp!

Trương Đức Hải hung hăng tát Trương Việt Bân hai bàn tay thật mạnh, đánh đến nỗi trên mặt xuất hiện dấu năm ngón tay.

“Con.” Sắc mặt của Trương Việt Bân trắng bệch, ấm ức gần như là muốn rơi nước mắt.

Anh ta thật sự không biết mình đã trêu chọc người nào mà phải chịu đựng loại nhục nhã như thế này.

Thế mà lại muốn anh ta liếm sạch hết tất cả những thứ anh ta mới nôn ở trên bàn, nuốt hết toàn bộ trở về ở ngay trước mặt của hai trăm người nhà họ Trương.

Về sau, anh ta làm gì còn có mặt mũi đặt chân ở tập đoàn Trương thị, làm sao có thể lăn lộn ở thành phố Thanh Vân được đây?

Bốp.

Trương Đức Hải lại tán một cái lên trên mặt của Trương Việt Bân, nhấn đầu của anh ta lên trên bàn.

“Cái thằng nghịch tử này, muốn ép chết ba của mày hả?” Trương Đức Hải cắn răng, hung hăng nói, nhấn chặt lấy đầu của Trương Việt Bân.

Nước mắt của Trương Việt Bân chảy ra, giống như là một con chó liếm sạch sẽ mặt bàn, sau đó kiên trì nuốt xuống.

Người nhà họ Trương ngồi đây nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt ai nấy cũng đều khác nhau.

Bọn họ cảm nhận được tác phong mạnh mẽ của vị tổng giám đốc Ngô mới nhậm chức.

Đồng thời, trong lòng cũng âm thầm thở dài một hơi.