Chàng Rể Đào Hoa

Chương 453



“Trần Hoàng Thiên, xảy ra chuyện g vậyì?” Thấy Trần Hoàng Thiên cúp máy, Thẩm Thiên Sang hỏi.

Trần Hoàng Thiên nói: “Vừa rồi lãnh sự quán nghe được tin báo, nói là nhóm Thiên Sát muốn cướp quả Mạnh Bà, đã liên lạc với tổng bộ của nhóm Thiên Sát, đem loại khí độc cùng loại nọc độc mà cao thủ mới chế tạo đến đối phó với chúng ta. “Ngoài ra, Huyết Ảnh Môn, một trong tám môn phái lớn của Lam Hoa cũng đang ham lợi trước mắt, quên họa sau lưng, lãnh sự quán liên lạc với đại nội, sau đó đại nội gọi điện thoại đến cho con, kêu con vì an toàn, không được bỏ tiền để lấy quả Mạnh Bà, tránh việc gặp phải bất trắc. “Ghê tởm!”

Thẩm Thiên Sang nghiến răng nghiến lợi nói: “Để cậu gọi điện cho ông ngoại con, kêu ông ngoại con liên lạc với thủ lĩnh nhóm Thiên Sát, ông ấy vẫn có thể trấn áp được nhóm Thiên Sát”

Nói rồi, ông liền lấy điện thoại gọi điện, nhưng bị Trần Hoàng Thiên ngăn lại. “Cậu hai, không cần để ông ngoại đi uy hiếp nhóm Thiên Sát, để bọn họ tự cắn nhau không có gì không tốt, nếu không dù có đè ép nhóm Thiên Sát, chúng ra ngoài vẫn sẽ xuống tay với chúng ta” “Hơn nữa sư huynh con cũng đã nói, chưởng môn của Huyết Ảnh Môn là một cao thủ lợi hại hơn cả Hàn Bình Minh, chúng ta không thể thoát khỏi lòng bàn tay bọn họ, thì chi bằng để bọn họ chém giết chúng ta. Đến khi đó hai bên đều bị thương, đối với chúng ta cũng có lợi”

Thẩm Thiên Sang gật gật đầu.

Cảm thấy rất có lý.

Chẳng bao lâu đã hoàn thành việc thanh toán cho tất cả các mặt hàng đấu giá, nhưng Trần Hoàng Thiên không ra mặt, ngược lại đến phòng tiếp tân ngồi, đợi các cao thủ của Phật Gia Đường đến. “Cái cây cảnh này là cái cây cảnh đắt nhất mà từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi từng thấy, một chậu đã 7 tỷ đô la Mỹ, tương đương với hơn 120 nghìn tỷ đồng, ha ha… đúng là dọa người!”

Cố An Nhiên ngắm một chậu cây có chín quả màu xanh ở trên bàn, miệng chậc chậc nói. “Bị người của chính đất nước mình hại đến nỗi tiêu hết mấy tỷ đô la mỹ” Đỗ Nhã Lam bĩu môi, có chút khó chịu.

Vốn dĩ 1 tỷ đô la mỹ là có thể có được nó, lại bị Đường Nguyên Minh và Khổng Hoa Binh tăng giá thêm sáu tỷ đô la mỹ, ít nhiều khiến cô cảm thấy đau lòng. “Ha ha, không sao cả, những chuyện mà có thể dùng tiền để giải quyết đều không được tính là chuyện lớn, không có gì phải đau lòng, dù sao tiền cũng nhiều, tiêu cũng không hết.”

Thẩm Thiên Sang cười nói, trên mặt không có chút đau lòng nào, giống như mới chỉ tiêu mấy trăm ngàn mà thôi.”

Đối với một người có khối tài sản hàng mấy nghìn tỷ đô la mỹ, bảy tỷ đô la mỹ, quả thực chẳng là gì. Tại thời điểm này, năm người nhóm Thiên Sát đã lái xe đuổi đến, đang đậu xe bên ngoài bãi đậu xe của nhà tổ chức buổi đấu giá. “Tổng quản, chúng tôi đã đến bãi đậu xe, có cần chúng tôi làm gì đó không?”

Một người da đen gọi điện thoại cho “Mục tiêu vẫn chưa xuất hiện, các anh ở trong xe chờ lệnh của tôi.” Terrence nói. “OK!”

Điện thoại cúp.

Tất cả mọi người đều đang đợi Trần Hoàng Thiên đi ra. Lúc đó, Dương Ninh Vân đã đến con đường đối diện bãi đậu xe của buổi đấu giá.

Cô nhìn vào bãi đậu xe, xe vẫn chưa rời đi, nhưng cô không chắc thầy các cô có ở đây hay không, nên cô không dám qua đó, chỉ dám như con mèo đứng sau trạm xe buýt nhìn vào.

Cả nhóm người chờ liền mấy tiếng đồng hồ. “Mẹ nó, sao vẫn chưa ra nữa?” Tất cả mọi người đều bắt đầu thấy bồn chồn, “Có khi nào chạy trốn từ cửa khác hay không?” Khổng

Hoa Binh suy đoán. Đường Nguyên Minh lắc đầu: “Những nơi khác tôi cũng phải người đi canh gác rồi, anh ta không thể chạy trốn khỏi nơi này được. “Lẽ nào là sợ chúng ta cướp nên không dám đi ra?” Khổng Hoa Binh lại suy đoán. “Cũng có thể”

Nhóm người gật đầu.

Lúc này đây, quản lý Terrence cũng đã đợi đến mức mất hết kiên nhẫn, quay số gọi: “Phái hai người đi vào, dùng khí độc ép chúng đi ra cho tôi”

Sau khi Terrence cúp máy.

Có một chiếc xe hơi đi đến, từ trên xe có hai người da đen đi xuống, bước đến cửa nhà đấu giá, đá cho cánh cửa đóng lại. “Bọn họ muốn làm gì?”

Trong chớp mắt, người của phái Võ Đang, Long Hổ, Nga Mi, Huyết Ảnh Môn đều sửng sốt. “Là người của nhóm Thiên Sát, e rằng bọn họ muốn hành động.” Đường Nguyên Minh lên tiếng. Khổng Hoa Binh lo lắng nói: “Chỉ hai người này, liệu có thể cướp được quả Mạnh Bà từ tay hiệp hội Thiên Minh không?”

Đường Nguyên Minh cười nói: “Anh quá coi thường họ rồi, nếu tôi đoán không nhầm thì bọn họ nhất định được thuận lợi, đợi bọn họ ra tay thuận lợi, chúng ta cũng có thể ra tay.”

Thấy anh nói như vậy, Thanh Dương chân nhân nhất thời phấn chấn, dặn dò: “Hoa Binh, mau đi thông báo cho người của chúng ta và người của Long Hổ cùng nhau chuẩn bị” “Vâng, thưa sư phụ!”

Tại thời điểm này, hai người da đen đã đi vào trong hội trường buổi đấu giá. “Đứng lại!”

Những người của hiệp hội Thiên Minh đứng thành hai hàng quát..

Tại thời điểm này, hai người da đen mỗi người lấy ra một cái bình, kéo van rồi ném nó ra khỏi tay. Trong chốc lát.

Luồng khí màu vàng đậm xuất hiện từ bên trong cái bình nhanh chóng lan ra khắp nơi. “Là khí độc! Mau chạy!” Có người hô lên một tiếng.

Rất nhanh, mười mấy người của hiệp hội Thiên Minh tất cả đều chạy qua đó.

Vài giây sau!

Có đến bảy, tám người vì loại khí độc này tràn ngập khắp nơi mà da lập tức như bị axit ăn mòn, ngã xuống đất đau đớn kêu gào.

Mà hai người da đen dường như miễn nhiễm, không hề sợ loại khí độc này, mạo hiểm đi vào trong, vừa đi vừa ném khí độc. “Chuyện gì thế này?”

Thẩm Thiên Sang nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, chạy ra khỏi phòng tiếp tân và hét lớn.

Rất nhanh đã nhận được câu trả lời: “Ông hai, không hay rồi, người của nhóm Thiên Sát ném khí độc vào chúng ta!” “Sao cơ?”

Sắc mặt Thẩm Thiên Sang thay đổi, nhìn dọc theo hướng đó, quả nhiên thấy có khí màu vàng ngập theo đó tràn vào.

Đồng thời, cũng có thêm nhiều người của hiệp hội Thiên Minh vì hít phải khí độc nên hét lên rồi chết, khủng khiếp như địa ngục. “Trần Hoàng Thiên, người của nhóm Thiên Sát nén khí độc vào, làm sao bây giờ?”

Thẩm Thiên Sang sốt ruột hỏi. Trần Hoàng Thiên không kịp suy nghĩ, hét lên: “Gọi bọn họ vào, nhanh chóng rời khỏi đây

Nói rồi, Trần Hoàng Thiên một tay ôm lấy cây cà độc dược, một tay đấm vào tường.

Am!

Bức tường đã bị sập!

Trần Hoàng Thiên dẫn một nhóm người tiến vào một văn phòng, sau đó phá vỡ cửa văn phòng, ánh sáng bên ngoài truyền vào. “Nhảy xuống dưới!”

Trần Hoàng Thiên hét lên.

Người của hiệp hội Thiên Minh cũng là những người có thể lực tốt, ba tầng cao hơn mười mét, nhưng đối với bọn họ mà nói vô cùng dễ dàng, từng người từng người nhảy xuống. Cố An Nhiên và Đỗ Nhã Lam dũng được Thẩm Thiên Sang chống cho một tay để nhảy xuống.

Trần Hoàng Thiên là người đi sau cùng, vừa vặn hai người da đen tiến vào, anh lập tức rút thanh kiếm ra.

Xoet.

Hai người da đen trực tiếp bị chặt đầu.

Sau đó Trần Hoàng Thiên cũng nhảy xuống. Vừa hay, nơi nhảy xuống chính là cổng của hội trường nơi đấu giá. “Cây cà độc dược ở trên tay Trần Hoàng Thiên, mau xuống xe!”

Thấy Trần Hoàng Thiên tay cầm một chậu cây cảnh, phái Võ Đang, người của phái Long Hổ lập tức xuống xe, sư thái Mạc Ngôn cũng bước xuống. “Này nhóc con, mau đem cây cà độc dược giao ra cho chúng tôi, chúng tôi có thể bảo vệ cho cậu được an toàn, nếu không người của nhóm Thiên Sát tuyệt đối sẽ có thể lấy mạng của cậu!”

Thanh Dương chân nhân hét lên. Kết quả lời ông vừa nói ra.

Bỗng có một câu không phải tiếng phổ thông vang lên. “Chỉ dựa vào đám người các người, cũng dám cướp cây cà độc dược với nhóm Thiên Sát chúng tôi, đúng là không biết tự lượng sức mình, lập tức tiêu diệt tất cả bọn chúng cho tôi!”