Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3983



Chương 3983

Lúc này hắn không gọi nhị gia nữa mà gọi thẳng tên.

Phùng Hổ không quan tâm được nhiều nữa, lập tức bấm số Hà Chí, nói: “Đại gia, Hạ Hà được Hà Hùng thả đi rồi! Chắc cô ta vẫn chưa rời khỏi trang viên, đại gia mau ra lệnh ngăn cản đi ạ!”

Biết Hà Hùng đã thả Hạ Hà đi, Hà Chí lập tức nổi giận, quát vào điện thoại: “Nhốt Hà Hùng lại cho tôi!”

Sau khi cúp máy, Hà Chí ra lệnh phong tỏa cả trang viên nhà họ Hà.

“Định thoát khỏi tay tôi à, đừng mơ!”

Hà Chí rảo bước rời đi với vẻ mặt dữ tợn.

Cùng lúc đó, chiếc Rolls-Royce của Hà Hùng cũng sắp tới cửa ra.

Trên mặt của Hạ Hà trong xe tràn ngập vẻ lo lắng.

Tuy cô ta đã rời đi theo lời Hà Hùng, nhưng trong khoảng thời gian ở nhà họ Hà, cô ta cũng rất hiểu cách làm việc của nhà họ Hà.

Nhà họ Hà muốn đưa cô ta đi hầu hạ người của thế gia Cổ Võ, nhưng Hà Hùng lại thả cô ta đi, sau khi chuyện bị lộ, Hà Hùng sẽ xong đời.

Hà Hồng Viễn vốn không thích Hà Hùng, vẫn luôn bồi dưỡng Hà Chí như người thừa kế, sau chuyện này, có lẽ suốt kiếp này, Hà Hùng cũng không còn cơ hội bước vào trung tâm quyền lực của nhà họ Hà.

Đây chính là gia tộc quyền thế, chỉ có lợi ích chứ không hề có tình thân.

“Két!”

Đúng lúc này, xe bỗng phanh gấp, ngừng giữa đường.

Hạ Hà đang suy nghĩ trong xe cũng nhào về phía trước, nếu cô ta không thắt dây an toàn thì có lẽ đã bị thương.

“Cô Hạ, rất xin lỗi, có lẽ tôi không đưa cô đi được rồi”.

Tài xế đang ngồi ở ghế lái nhìn người nhà họ Hà đang bao vây bên ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi.

Ông ta nói rồi tức giận quát người bên ngoài: “Các người định làm phản à? Đây là xe của nhị gia, các người dám ngăn cản hả?”

“Hừ!”

Hộ vệ dẫn đầu hừ lạnh, hống hách nói: “Giờ nhà họ Hà do đại gia quyết định! Nhị gia của các người đã bị giam lỏng rồi!”

“Nếu thức thời thì ngoan ngoãn để cô Hạ xuống xe, bằng không, đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

Mười mấy hộ vệ nhà họ Hà đã bao vây kín chiếc xe.

Cách đó không xa vẫn còn hộ vệ nhà họ Hà đang chạy tới.

Tài xế nhìn cửa chính chỉ cách đó một trăm mét, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.

Hà Hùng đã dặn ông ta, cho dù thế nào cũng phải tìm cách đưa Hạ Hà rời khỏi nhà họ Hà.

“Để tôi xuống vậy!”

Hạ Hà nhìn ra ngoài bằng đôi mắt đỏ hoe, nói với tài xế.

Cô ta nói rồi định mở cửa xe.

“Cô Hạ, ngồi vững vào!”

Tài xế bỗng trầm giọng nói.

“Ầm!”