Chàng Rể Chiến Thần

Chương 289: Cường giả tọa trấn



Dương Chấn thật sự nổi giận rồi, anh vốn dĩ là muốn diệt nhà họ Mạnh, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân, anh vẫn lựa chọn tha cho nhà họ Mạnh một con đường sống.

Nhưng không ngờ, nhà họ Mạnh lại không biết tốt xấu như thế.

Nếu đã như thế, vậy ít nhất phải khiến Mạnh Huy trả giá chứ nhỉ?

“Dương Chấn, đừng xúc động!”

Hàn Khiếu Thiên vội đi tới trước, một tay giữ lấy Dương Chấn, ánh mắt hơi tỏ ý.

Dương Chấn khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Hàn gia chủ, hôm nay ông có thể tới, tôi đã cảm kích vô cùng rồi, chuyện còn lại giao cho tôi xử lý!”

“Anh Dương, như này sao được chứ? Anh là ân nhân cứu mạng của ông nội, lúc này, chúng em sao có thể nhìn anh đi vào chỗ chết được chứ?” Hàn Phi Phi cũng khẩn trương rồi, vội bước tới nói.

Theo Hàn Khiếu Thiên và Hàn Phi Phi thì thấy hành vi của Dương Chấn chính là đi vào chỗ chết.

Cùng là hào môn đỉnh cấp của Tỉnh Thành, bọn họ tự nhiên biết rõ, nhà họ Mạnh mạnh cỡ nào.

Cường giả mặc áo choàng đen đứng sau Mạnh Hoành Nghiệp, rõ ràng không phải là kẻ hiền lành gì, từ đầu đến cuối, đều đứng đằng sau Mạnh Hoành Nghiệp, chỉ cần Mạnh Hoành Nghiệp hạ lệnh một tiếng, đối phương sợ rằng có thể lập tức giết Dương Chấn.

Không chỉ cường giả mặc áo choàng đen đó, còn có mấy chục cường giả của nhà họ Mạnh bao xung quanh, lúc này đều nhìn chằm chằm vào Dương Chấn.

Chính vì tình thế khắt khe như này, Dương Chấn sao có thể động tới Mạnh Huy được?

Mạnh Hoành Nghiệp lạnh lùng nhìn Dương Chấn, lúc này cũng mở miệng nói: “Thằng nhóc, đừng được một tấc tiến một thước, tôi kêu Mạnh Huy xin lỗi cậu, hơn nữa còn bồi thường cậu 180 tỷ, đã cho cậu đủ mặt mũi rồi!”

“Còn chuyện của mẹ vợ cậu, tôi cũng thoáng nghe nói, bà ta chẳng qua chỉ là một người phụ nữ chua ngoa hà khắc, chắc không ít lần sỉ nhục cậu đúng chứ?”

“Bà ta vốn nên chết, hiện nay bị Mạnh Huy giết, cũng coi như giúp cậu xả cục tức.”

Mạnh Hoành Nghiệp đối với nội tình của Chu Kim Hảo, rất rõ ràng, ngay cả chuyện sỉ nhục Dương Chấn, cũng biết.

Lời của ông ta vừa dứt, lại nhìn sang Mạnh Huy: “Xin lỗi!”

Mạnh Huy đâu còn dám từ chối chứ? Vội vàng nhìn sang Dương Chấn nói: “Dương Chấn, xin lỗi, tôi không nên giết mẹ vợ của anh.”

Nghe thì như đang xin lỗi, nhưng trên mặt anh ta lại tràn ngập vẻ khinh thường.

“Ha ha, đây chính là thành ý của nhà họ Mạnh ông sao?”

Dương Chấn cười lạnh: “Mạnh gia chủ, nếu ông đã xử lý chuyện này như thế, vậy như này là được rồi, giao Mạnh Huy ra, tôi xin lỗi ông, thuận tiện đền cho ông 300 tỷ, như thế nào?”

“Hỗn láo!”

Mạnh Hoành Nghiệp tức giận nói: “Một người phụ nữ nhà quê, có tư cách gì so với dòng chính của nhà họ Mạnh tôi?”

“Mạnh Huy đã xin lỗi rồi, còn bồi thường, tôi cho cậu 300 tỷ, đây là giới hạn của tôi!”

Nghe vậy, Hàn Khiếu Thiên cũng nổi giận rồi: “Mạnh Hoành Nghiệp, ông thật sự cho rằng mạng người có thể dùng tiền để đo lường sao? Nếu ông đã muốn làm như thế, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”

“Phi Phi, thông báo xuống, từ hôm nay trở đi, nhà họ Hàn chính thức khai chiến với nhà họ Mạnh!”

Hàn Phi Phi vội nói: “Vâng!”

Lời vừa dứt, cô ta lập tức gọi điện: “Lệnh của gia chủ, nhà họ Hàn chính thức khai chiến với nhà họ Mạnh!”

Ai cũng không ngờ, Hàn Khiếu Thiên sẽ cường thế như thế, nói khai chiến thì khai chiến.

Mạnh Hoành Nghiệp rõ ràng cũng không ngờ, nhưng sự việc đã tới nước này, ông ta đã không có lựa chọn nào nữa.

Nếu lúc này khuất phục, vậy ngày sau ở trước mặt nhà họ Hàn, nhà họ Mạnh cũng không thể ngóc đầu lên được nữa.

“Lão già, nếu ông đã muốn khai chiến, vậy nhà họ Mạnh tôi, cùng bồi!”

Mạnh Hoành Nghiệp tức giận nói: “Phân phó xuống, chuẩn bị chiến!”

“Vâng!”

Nhà họ Mạnh cũng bắt đầu chuẩn bị.

Nhất thời, trong trang viên rộng lớn của nhà họ Mạnh, đều là cảnh gương cung phạt kiếm.

Đương nhiên, cái gọi là khai chiến không phải là hai gia tộc lớn đánh nhau, mà là giao chiến từ các phương diện.

Nhà họ Hàn và nhà họ Mạnh, ở Tỉnh Thành, đều có sản nghiệp vô cùng lớn.

Một khi khai chiến, thị trường của cả Tỉnh Thành, đều sẽ xảy ra dao động cực lớn.

Dương Chấn khổ sở lắc đầu, anh thật sự không có ngờ, Hàn Khiếu Thiên sẽ ra mặt, càng không có ngờ, Hàn Khiếu Thiên vì anh, sẽ khai chiến với nhà họ Mạnh.

Ở trên người Hàn Khiếu Thiên, anh cảm nhận được sự biết ơn phải báo của đàn ông biên giới phía bắc.

Sợ rằng anh nói nhiều nữa, Hàn Khiếu Thiên cũng sẽ không thay đổi chủ ý.

“Nhà họ Trần ở Châu thành, khai chiến với nhà họ Mạnh ở Tỉnh Thành!”

“Nhà họ Quan ở Giang Châu, khai chiến với nhà họ Mạnh ở Tỉnh Thành!”

“Vương Giả Chi Thành ở Giang Châu, khai chiến với nhà họ Mạnh ở Tỉnh Thành!”

Theo sau Hàn Khiếu Thiên, Trần Hưng Hải và Quan Tuyết Tùng, còn cả Vương Cường, cũng liên tiếp mở miệng, đồng thời gọi điện đi, thông báo chuyện này xuống dưới.

Mạnh Hoành Nghiệp lần đầu cảm nhận được sự phẫn uất như vậy, bị gia tộc ở Châu thành và Giang Châu đến cửa ép cung, thậm chí khai chiến!

“Nếu đã khai chiến, vậy các người, ai cũng đừng mơ bước ra khỏi nhà họ Mạnh một bước!”

Mạnh Hoành Nghiệp dù sao là người cầm quyền của một trong gia tộc lớn ở Tỉnh Thành, nếu đã hoàn toàn xé rách mặt mũi, vậy không còn cần thiết cho kẻ địch cơ hội nữa.

Nắm thời cơ!

“Tất cả mọi người nghe lệnh, đem tất cả những ai không thuộc nhà họ Mạnh, mãi mãi giữ lại ở nhà họ Mạnh!”

Mạnh Hoành Nghiệp phất tay, một mệnh lệnh ban xuống, mấy chục cường giả mặc đồ đen đó trong nháy mắt xông về phía đám người Dương Chấn.

“Chiến!”

“Chiến!”



Hàn Khiếu Thiên cũng không phải tới một mình, cùng dẫn một số cường giả đỉnh tiêm của gia tộc.

Nhà họ Quan và Vương Giả Chi Thành, khoảng thời gian này ở lại nhà họ Quan, cường giả tiếp nhận huấn luyện đặc biệt, đều tới rồi.

Còn có Trần Hưng Hải, cũng dẫn cường giả của gia tộc.

Tuy đây là ở nhà họ Mạnh, nhưng ở phương diện nhân số, mấy gia tộc lớn bắt tay, cường giả không hề ít hơn nhà họ Mạnh.

Chiến đấu giữa hai bên, lập tức nổ ra!

Dương Chấn không nói một lời, trong lòng lại ghi nhớ ân tình của những người này vào tận đáy lòng.

“Dương Chấn, đây là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Hàn, Quỷ Nha, ông ta sẽ bảo vệ cậu!”

Hàn Khiếu Thiên đột nhiên mở miệng nói, căn dặn với một người trung niên bên cạnh: “Bảo vệ tốt cậu ta!”

Quỷ Nha mặt mày không có chút cảm xúc liếc nhìn Dương Chấn, sau đó gật đầu: “Tôi còn phải bảo vệ Hàn gia chủ, cậu đừng rời khỏi tầm mắt của tôi, tôi bảo đảm cậu không chết!”

Đối với sự cao ngạo của Quỷ Nha, Dương Chấn lại không có xem ra gì.

Từ trên người ông ta, Dương Chấn quả thật cảm nhận được một cỗ khí thế cường đại.

Là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Hàn, rõ ràng không đơn giản, ông ta có sự kiêu ngạo của mình, rất bình thường.

Dương Chấn khẽ lắc đầu: “Ông bảo vệ tốt Hàn gia chủ và Phi Phi đi, bên chỗ tôi, không cần phải bảo vệ!”

Lời vừa dứt, Dương Chấn xoay người hướng tới Mạnh Huy.

“Hửm?”

Quỷ Nha nhíu mày, không vui nói: “Nhóc con, cậu đừng có không biết tốt xấu, người bên chỗ Mạnh Hoành Nghiệp rất mạnh, cho dù là tôi, cũng không dám nói 100% thắng ông ta, cậu lúc này qua đó, chỉ có một con đường chết!”

“Dương Chấn, mau quay lại!” Hàn Khiếu Thiên cũng khẩn trương rồi, vội lớn tiếng nói.

Hàn Phi Phi cũng khẩn trương như thế, gọi Dương Chấn quay lại.

Chỉ là, dựa vào thực lực của Dương Chấn thì sao đặt cao thủ của Tỉnh Thành vào trong mắt chứ?

“Áo choàng đen, giết thằng nhóc đó!”

Mạnh Hoành Nghiệp cũng phát hiện ra Dương Chấn đang đi về phía Mạnh Huy.

“Được!”

Cường giả mặc áo choàng đen ở sau người ông ta, mặt mày không có chút cảm xúc xông về phía Dương Chấn.

“Hỏng rồi!”

Hàn Khiếu Thiên bỗng trở nên vô cùng lo lắng, vội nói: “Quỷ Nha, mau đi cứu Dương Chấn!”

Quỷ Nha vội xông qua, đồng thời quát lớn: “Áo choàng đen, đối thủ của ông, là tôi!”

Ông ta muốn cứu Dương Chấn, lại đã muộn rồi.

Bởi vì lúc này, Áo choàng đen đã rút ra thanh đao võ sĩ, xông tới trước mặt Dương Chấn.

Trong các hào môn lớn của Tỉnh Thành, lưu truyền một câu nói như này: “Áo choàng đen rút đao, máu chảy thành sông!”

Nhà họ Mạnh, nhà họ Hàn, nhà họ Ninh trong ba hào môn lớn ở Tỉnh Thành này, đều có cường giả tọa trấn, mà Áo choàng đen chính là cường giả tọa trấn của nhà họ Mạnh, cũng là một người thần bí nhất trong ba gia tộc lớn này.

Lúc này, lại rút đao với Dương Chấn, nghĩ thôi cũng biết, hậu quả nghiêm trọng cỡ nào.

Mạnh Huy đứng ở bên cạnh Mạnh Hoành Nghiệp, lúc này mặt mày đều đắc ý, cười ngông nói: “Một tên oắt con, cũng dám đấu với tôi sao?”

Chỉ thấy một hàng mang xẹt qua, Áo choàng đen rút đao chém về phía người của Dương Chấn, mà Dương Chấn lại đứng tại chỗ, không có nhúc nhích.

“Ha ha, thằng nhóc này đã bị dọa đến mức không dám nhúc nhích rồi!”

“Áo choàng đen ra tay, ắt sẽ chết không thể ngờ!”

“Đây chính là hậu quả khi khiêu chiến nhà họ Mạnh!”

Người của nhà họ Mạnh, đều mang vẻ cười gằn, giống như đã nhìn thấy, hình ảnh Dương Chấn bị một đao chém giết.

“Dương Chấn!”

Hàn Khiếu Thiên bỗng gào to một tiếng, vẻ mặt đều là sự phẫn nộ.

“Anh Dương!”

Hàn Phi Phi hai mắt đỏ hoe, cũng gào lên.

“Cậu Dương!”

Trần Hưng Hải và Quan Tuyết Tùng, còn cả Vương Cường, cũng nhìn thấy một màn này, toàn bộ đều phẫn nộ gầm lên.

Bọn họ hôm nay đều vì Dương Chấn mà tới, nếu Dương Chấn bị giết, bọn họ cũng sẽ rơi vào cảnh nguy cơ.

Nhưng khi tất cả mọi người cho rằng, Dương Chấn sẽ chết chắc, Dương Chấn bỗng đưa một cánh tay ra.

“Bốp!”

Trong sự sửng sốt của tất cả mọi người, Dương Chấn túm chặt cổ tay cầm đao của Áo choàng đen, mặt mày không có chút cảm xúc nói: “Ở trước mặt tôi chơi đao, ông, xứng sao?”

“Bụp!”

Lời của Dương Chấn vừa dứt, một cước tung ra, đá trúng vào bụng nhỏ của Áo choàng đen.

Một tiếng va chạm trầm thấp vang lên, cường giả tọa trấn của nhà họ Mạnh, giống như quả bóng da, trong nháy mắt bay ra mười mấy mét, đập mạnh vào thân cây cổ thụ cao chót vót.

Mà đao trong tay ông ta, cũng ‘keng’ một tiếng, rơi xuống đất.

“Đây, chính là chỗ ỷ lại của nhà họ Mạnh ông sao?”

Dương Chấn quay đầu, trêu tức nhìn sang Mạnh Hoành Nghiệp hỏi.