Chàng Rể Chiến Thần

Chương 250: Tôi phải đưa đi



Nhất thời, hai bên đối đầu với nhau.

Trần Hưng Hải tuy đưa rất nhiều người tới, nhưng đây là đại bản doanh của nhà họ Viên, người của đối phương nhiều hơn.

Cho dù như vậy, Trần Hưng Hải cũng không sợ.

Chỗ này, dòng chính của nhà họ Viên về cơ bản đều có mặt, một khi khai chiến thì người nhà họ Viên sẽ chết rất nhiều.

“Trần Hưng Hải, chỉ dựa vào ông tuyệt đối không thể khiến nhà họ Viên bị trọng thương nặng nề trong hơn nửa tiếng ngắn ngủi như vậy được, rốt cuộc là ai đã giúp ông đối phó nhà họ Viên?”

Viên Sĩ Vũ đột nhiên mở miệng hỏi.

Trong lòng ông ta hiểu, xu thế của nhà Viên đã qua.

“Viên Sĩ Vũ, ông ngay cả đã đắc tội ai mà cũng không biết, chả trách nhà họ Viên lại bị diệt!” Trần Hưng Hải cười lạnh nói.

Đôi mày kiếm của Viên Sĩ Vũ khẽ nhướng: “Ông có ý gì?”

“Vốn không phải là tôi tìm người đối phó nhà họ Viên, mà là nhà họ Viên đã đắc tội với người không nên đắc tội.”

Trần Hưng Hải mở miệng nói: “Đương nhiên, cho dù không có người đó thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Viên, bởi vì cái chết của cháu trai tôi chính là do cháu của ông làm! Bây giờ, biết tại sao tôi lại phải đưa bọn chúng đi rồi chứ?”

Nói đến cuối cùng, Trần Hưng Hải nghiến răng nghiến lợi.

Trần Anh Tuấn tuy không xuất chúng gì lắm, nhưng cũng là huyết mạch nhà họ Trần.

Thậm chí còn vì vậy mà suýt nữa đã khiến nhà họ Trần tàn lụi.

“Thứ khốn! Còn không mau cút ra đây!”

Viên Sĩ Vũ lập tức bạo nộ, gào lên với Viên Thiệu đang run rẩy, còn có Viên Mộc đang cố tỏ ra bình tĩnh ở trong đám người.

“Ông nội, đây chỉ là một cái cớ để nhà họ Trần ra tay với chúng ta mà thôi, bọn cháu và Trần Anh Tuấn là bạn tốt mà, sao có thể thuê sát thủ giết cậu ta chứ?”

Viên Mộc cố tỏ ra trấn tĩnh, thần sắc bình tĩnh mà nói.

Anh ta đã hạ quyết định, dù có chết cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình đã thuê người sát hại Trần Anh Tuấn đâu.

“Không sai, bọn cháu và Anh Tuấn là bạn bè chơi từ nhỏ tới lớn, sao có thể giết cậu ta được? Đây nhất định là âm mưu của nhà họ Trần, ông nội, ông đừng bị gạt!”

Viên Thiệu cũng vội vàng nói, thanh âm rõ ràng có chút run rẩy.

Trần Hưng Hải cười lạnh một tiếng: “Nhóc con, bởi vì tụi bây, mà nhà họ Viên mới gặp đại nạn như vậy, không lẽ tụi bây còn muốn khiến những người nhà họ Viên còn lại, cũng vì vậy mà bị toi mạng sao?”

Trần Hưng Hải lúc này, vẻ mặt sương giá, trong mắt chỉ có sát ý nồng đậm.

Câu này ông ta vừa nói ra, sắc mặt của rất nhiều người họ Viên đều thay đổi dữ dội, ánh mắt khi nhìn sang Viên Thiệu và Viên Mộc cũng tràn đầy căm hận.

“Nếu gia chủ Trần đã nói, là vì bọn vậy, tụi bây còn mặt mũi ở lại gia tộc, tàn hại đồng bào sao?”

“Gia chủ, tất cả những cặp anh em áo gấm lụa là này, mau đuổi bọn nó đi đi, nói không chừng gia chủ Trần sẽ tha cho chúng ta!”

“Viên Mộc, Viên Thiệu, cút ra khỏi nhà họ Viên!”

…..

Có người dẫn đầu, lập tức có rất nhiều người dòng chính nhà họ Viên, lũ lượt mở miệng, muốn đuổi Viên Mộc và Viên Thiệu đi.

Sắc mặt Viên Sĩ Vũ vô cùng khó coi, Trần Hưng Hải chỉ nói một câu mà đã có thể Mộc và Viên Thiệu đi.

“Người, tôi có thể giao cho ông!”

Viên Sĩ Vũ cuối cùng cũng mở miệng, nhìn chăm chăm vào Trần Hưng Hải nói: “Nhưng nhà họ Viên, phải giữ lại!”

Cho dù tất cả của nhà họ Viên đã bị huỷ, nhưng căn cơ vẫn ở Châu Thành, nếu thật sự rời đi, nhà họ Viên muốn huy hoàng lần nữa, chỉ e sẽ rất khó.

Chỉ cần nhà họ Viên ở lại Châu Thành, thì dựa vào phát triển nhà họ Viên trở lại.

Tuy rất khó để đạt được độ cao trước đây, nhưng chí ít có thể khiến nhà họ Viên sống tốt một chút.

Viên Mộc và Viên Thiệu nghe vậy, sắc mặt trắng toát.

Viên Sĩ Vũ, cuối cùng vẫn từ bỏ bọn họ rồi sao?

Nhưng Trần Hưng Hải lại lắc đầu: “Viên Sĩ Vũ, ông nên hiểu, người muốn diệt nhà họ Viên, không phải tôi.”

“Vậy để tôi gặp người sau lưng ông, tôi Vũ, ông đừng được nước làm tới nữa, tôi chỉ đưa hung thủ giết người đi, là đã nể mặt ông lắm rồi, nếu như ông còn dây dưa thì đừng trách tôi không khách khí!”

Trần Hưng Hải nộ khí hừng hực mà nói.

Ông ta đương nhiên hiểu, nếu như để nhà họ Viên ở lại Châu Thành, thì sẽ khiến ông ta có một loại cảm giác đứng ngồi không yên.

Chỉ khi đuổi nhà họ Viên ra khỏi ổn định.

Vào lúc này, Viên Sĩ Vũ đột nhiên có một loại cảm giác anh hùng thất thế.

Nhà họ Viên từ một gia tộc nhỏ, từng bước đứng trên đỉnh cao của Châu Thành, tiêu phí đi vô số thời gian và tâm huyết, bây giờ tất cả lại bị huỷ chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi.

Càng nghĩ, trong lòng ông ta càng không cam tâm.

Tất cả mọi thứ bây giờ, đều là do tiền bối nhà họ Viên ta, thì khi xuống dưới, ông ta không thể nào đối mặt với tổ tiên đã chết được.

“Trần Hưng Hải, tôi muốn bàn với người đứng sau ông, nếu không, thì chiến đi!”

Viên Sĩ Vũ đột nhiên bình tĩnh mà nói, nhưng nói năng khí phách, khiến vẻ mặt tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Nhà họ Viên ra bộ dạng này rồi, còn sức để chiến sao?

Trần Hưng Hải cũng không ngờ, ông ta nhìn thấy được sự một chiếc Pheaton màu đen, chầm chậm ngừng lại ở bên cạnh Trần Hưng Hải.

Hai thân ảnh, bước xuống từ trên xe.

“Cậu Dương!”

Trần Hưng Hải gặp lại Dương Chấn, khẽ cúi đầu, thái độ cực kỳ cung kính.

Trong đám người, khi Viên Mộc và Viên Thiệu nhìn thấy Dương Chấn, hai người đều có cảm giác như nằm mơ vậy.

Đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng của Trần Hưng Hải đối với Dương Chấn, càng khiến bọn họ kinh cách Viên Sĩ Vũ khoảng hai mét thì ngừng lại.

“Cậu chính là người đứng sau Trần Hưng Hải? Là cháu của tôi đi?” Viên Sĩ Vũ đột nhiên mở miệng.

Dương Chấn nói với vẻ mặt vô cảm: “Cháu ông thuê người giết người, vu hoạ cho tôi, tôi huỷ nhà họ Viên của ông, đưa bọn họ đi, có vấn đề gì sao?”

“Không có chứng cứ, dựa vào đâu mà đưa người nhà họ Viên tôi đi?”

Viên Sĩ Vũ không khoan nhượng mà nói.

“Chứng cứ?”

Dương Chấn cười khẩy một tiếng: “Dương Chấn tôi muốn đưa người đi, ai khắc chế ngọn lửa giận cửa mình.

“Qúa đáng? Ha ha! Vậy tôi sẽ cho ông mở mang tầm mắt, thế nào gọi là càng quá đáng hơn!”

Dương Chấn cười lạnh một tiếng, tiếp đó quay người từng bước từng bước đi về phía Viên Mộc và Viên Thiệu.

Cao thủ của nhà họ Viên lập tức vây Dương Chấn lại ở giữa, Trần Hưng Hải lập tức biến sắc, vừa định kêu người ra tay thì nghe Dương Chấn nói: Trần Hưng Hải.

“Giết tên khốn này cho tôi!”

Viên Thiệu nhìn thấy Dương Chấn bị bao vây ở giữa, vẻ mặt hung tợn mà gào lên một tiếng.

Chỉ là lời của anh ta, chả có ai nghe.

Cho dù là cho Viên Sĩ Vũ 10 lá gan, cũng không dám ra tay với Dương Chấn.

Một người trẻ tuổi có thể khiến nhà họ Viên bị huỷ diệt chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, há là sự tồn tại mà ông ta mạng người nhà họ Viên nữa.

“Không muốn chết thì cút ra cho tôi!”

Dương Chấn đột nhiên mở miệng.

Hơn mười cao thủ, lũ lượt đứng chặn ở trước mặt Dương Chấn, bảo vệ Viên Mộc và Viên Thiệu ở đằng sau, không có ai lùi lại.

“Ầm!”

Chính vào lúc này, Dương Chấn đột nhiên nhúc nhích.

Một cước tung ra, cao thủ nhà họ Viên chặn ở trước mặt anh, phun ra một ngụm máu, cơ thể bay ra khỏi hơn mười trở nên hôn mê.

Cả hiện trường trở nên tĩnh lặng!

Đó là cao thủ mà nhà họ Viên đã ra giá cao để mời, vậy mà lại bị Dương Chấn đá một cái liền bay đi mười mấy mét.

“Tại sao lại không nghe lời tôi nói chứ?”

Thanh âm của Dương Chấn đột nhiên vang lên.

Lúc này, anh đã đến trước mặt Viên Mộc và Viên Thiệu.

Viên Mộc nãy giờ cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cơ thể cũng không kìm toàn thân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, dưới đít, còn có một vũng nước.