Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ

Chương 42: Không Hề Để Mắt



Tại Phủ Tướng Quân

-Triệu Đinh Yên: Nhíu mài nhìn trước cửa phủ có rất đông người.

-…: Cung kính chạy đến phía nàng “Ây Tam thiếu phu nhân, người đi lối này, nơi đây rất đông, cẩn thận va chạm.”

-Triệu Đinh Yên: Nhìn theo đám đông hỏi “Sao phủ lại đông đến vậy?”

-…: Đi trước dẫn lối “Dạ là họ đến tìm Tam công tử để bái phỏng.”

-Triệu Đinh Yên: Thắc mắc “Sao lại tìm Quận mã, rồi Quận mã đâu sao lại không ra tiếp?”

-…: “Dạ tam phu nhân không biết ạ. Công tử từ hôm qua không về phủ rồi.”

-Triệu Đinh Yên: Chợt nhớ /Đúng rồi. Bản thân không hề để ý đến. Nên sự hiện diện của hắn mình không để trong tầm mắt./ Nhìn nha hoàng đó hỏi “Vậy còn Lão gia và phu nhân đâu?”

-…: “Lão gia và nhị công tử đã tiến cung có việc. Lão phu nhân thì vừa sáng đã đi chùa thăm đại tiểu thư. Giờ chỉ còn nhị phu nhân trong phủ thôi ạ.”

-Triệu Đinh Yên: Đi nhanh hơn “Đến chỗ Thanh Di tỷ.” /Mình vô tâm quá. Sao lại để tỷ ấy đang mang thai mà ở nhà một mình chứ./ Nhìn thấy Thanh Di đang đi về hướng thư phòng. Nàng đi nhanh về hướng đó “Thanh Di tỷ!”

-Liễu Thanh Di: Ngoáy lại nhìn “Đinh Yên! Muội đã về rồi.”

-Triệu Đinh Yên: Dìu Thanh Di “Đến hiên đình cùng nói chuyện.”



-Liễu Thanh Di: Ngồi xuống “Muội biết Gia Khanh đã làm gì để nhiều quan lại đến tặng lễ vật đến thế?” Nàng lắc đầu “Vậy đệ ấy đã đi đâu?” Nàng lại lắc đầu “Phụ thân biết được sẽ giết đệ ấy quá. Tỷ lo quá.”

-Triệu Đinh Yên: Nắm tay Thanh Di “Tỷ đừng lo quá sẽ không sao đâu mà. Hắn làm gì chắc hẳn đã có tính toán.”

-Liễu Thanh Di: Mặt khó coi “Từ khi đệ ấy được hoàng thượng tin tưởng giao việc. Đệ ấy càng ngày càng làm việc có dã tâm hơn tất cả ai cũng nhận ra.” Nhìn nàng “Nhưng ta có cảm giác đệ ấy lại rất bí ẩn, mọi thứ dường như trở nên nguy hiểm hơn.”

-Triệu Đinh Yên: “Đừng lo lắng tỷ về phòng nghỉ ngơi đi mọi việc ở đây để muội giải quyết.”

Trò chuyện xong Đinh Yên cho người chăm sóc và đưa Thanh Di về phòng. Nàng cũng ra đại sảnh mà giải quyết mọi thứ ở đấy.

-------------------

Một tháng tiếp theo lại trôi qua, anh đi sớm về muộn, làm việc thần bí hơn. Nàng cũng đã để mắt tới anh nhiều hơn nhưng lại không dám hỏi đến và bắt chuyện với anh.

-Bạch Tử Khiêm: Tóc đã bạc hết cả đầu, hàng mày cũng trắng, trông vẻ rất mệt mỏi. Bước vào phòng, thấy nàng thức nên bất ngờ hỏi “Cô chưa ngủ nữa hả?”

-Triệu Đinh Yên: Nhìn anh “Chắc hôm nay Quận mã về sớm hơn mọi khi.”

-Bạch Tử Khiêm: Đi lấy y phục mới “Ừ có lẽ là vậy.” Đi đến sau bức bình phong thay y phục. Xong anh đi đến ghế trường đặt lưng, thì nghe nàng hỏi.

-Triệu Đinh Yên: Nhìn anh “Quận mã đã ăn gì?”



-Bạch Tử Khiêm: Nhắm mắt “À tôi ăn ~ Ọt ~ Ọt ~ Ọt ~” Anh xấu hổ mà chùm chăn lên đầu.

-Triệu Đinh Yên: Rời giường ra khỏi phòng. Một lúc sao trên tay là một bát mì nóng hổi “Đến đây ăn một ít rồi hãy ngủ.”

-Bạch Tử Khiêm: Lú đầu ra khỏi chăn một phần là do nàng kêu phần còn lại là mùi mì thơm nứt mũi “ Cô nấu hả.”

-Triệu Đinh Yên: Đặt tô mì lên bàn “Ăn xong rồi hẳn ngủ.”

-Bạch Tử Khiêm: Đứng dậy đến bàn ngồi vào bàn “Đa tạ cô nha.” Anh bắt đầu ăn, tốc độ ăn càng nhanh “Rột ~ Rột ~ Rột, Xút ~ Ah.”

-Triệu Đinh Yên: “Chậm thôi kẻo ngẹn.”

-Bạch Tử Khiêm: “Ưm, ại ó on á (tại nó ngon quá)”

-Triệu Đinh Yên: Nhìn anh “Nghe nói tuần sau hoàng thượng muốn triệu kiến tất cả các hoàng tử đến trường thi không biết quận mã có đến không.”

-Bạch Tử Khiêm: Giờ ngước nhìn nàng, rồi cúi mặt xuống ăn tiếp “Chưa có lệnh nên là không biết nữa.”

-Triệu Đinh Yên: “Nhiều ngày qua Quận mã là đi đâu lại không chú tâm việc dùng bữa như ngày hôm nay có phải không?”

-Bạch Tử Khiêm: “Có dùng qua nhưng mà chưa đủ no.” Đứng lên cầm bát mì đã ăn xong, đi dọn dẹp. “Tôi xong rồi cô nghỉ ngơi đi. Đa tạ.”

-Triệu Đinh Yên: Nhìn bóng lưng anh, nói lẩm bẩm “Trông gầy hơn trước thì phải?”