Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ

Chương 27: Thực Hiện Kế Hoạch



Cả ba người điều nhìn về hướng của Anh. Họ chờ đợi câu trả lời.

-Bạch Tử Khiêm: Giật mình “Sao mọi người nhìn tôi?”

-Thất Hoàng Tử: “Bạch công tử có thể đoán ra ai không?”

-Bạch Tử Khiêm: “Thật ra là có thể đoán, nhưng tôi chưa biết là ai?” Cả ba nhíu mài với câu trả lời như không có. Nhìn Hoàng Thượng nói “Nhưng thảo dân có cách làm cho hung thủ phải lộ diện, nhưng phải cần sự trợ giúp của mọi người.”

-Hoàng Đế: Đập bàn hết lớn “Người đâu.”

Khi nghe thì Lý công công và thị vệ điều đồng lượt tiến vào. Cung kính hành lễ.

-Hoàng Đế: Chỉ về phía Anh giọng lạnh vô cùng đáng sợ “Đem tên hàm ngôn này nhốt cùng với bọn Ngự Thiện Phòng chờ ngày xử chảm.” Quay người rời đi.

-Bạch Tử Khiêm: “Hoàng…Thượng…Người tha cho thảo dân đi mà. Thảo… dân không muốn chết” Anh rung sợ khóc thét. Thất Hoàng Tử và Quận Chúa đứng bất động nhưng tượng không dám cầu xin cho Anh. Anh bị lôi đi trước mắt mọi người vừa khóc vừa vang xin.

Anh được đưa vào ngục chung. Có hơn hai mươi người đã liên quan đến vụ Thái Hậu bị trúng độc. Anh nhìn xung quanh có cả nam lẫn nữ. Bất chợt anh bị xô vào ngục.

-Lý Công Công: Giọng eo lã “Tên ngu xuẩn nhà ngươi không chữa được độc cho Thái Hậu thì thôi. Ngươi còn làm cho Hoàng Thượng tức giận đúng là đầu không muốn giữ mà. Đợi ngày chết đi.”

-Bạch Tử Khiêm: Quỳ xuống đất hai tay ôm cửa nhà giam vừa nói vừa khóc “Công công làm ơn xin Hoàng thượng tha cho tôi đi mà.” Anh vang nài nỉ nhưng Lý công công không quay lại nhìn Anh dù chỉ một cái.

Tin tức của Anh được lan rộng, trong cung điều biết. Chuyện gì đến cũng đến, Mẫu Thân anh biết, bà đã đau lòng khóc đến ngất lên ngất xuống. Thanh Di đau lòng cũng không kém, nàng ta tự nói với lòng là sẽ không gặp mặt Đinh Yên. Vì nghĩ vẫn do Nàng là người đẩy anh đến con đường chết. Nguyên Soái một mình tiến cung muốn biết sự tình nhưng rồi ông cũng ra về cùng với cơn thịnh nộ của Hoàng Thượng.

Hoàng Đế đã giận dữ đến nổi trách tội lên các thái y vô dụng kia và cho tất cả về thái y cục, lệnh trong một tuần trăng phải tìm và nghiên cứu ra thuốc giải. Không thì trảm tất thẩy. Trong cung thái hậu cũng không để ai đến. Cung Hoàng Hậu cũng không tránh khỏi.

Đã ba ngày trôi qua Hoàng Thượng điều trong cơn thịnh mà Anh đã gây ra. Không tiếp kiến ai. Thượng triều cũng không. Hoàng Thượng nhốt mình trong Ngự Thư Phòng đọc tấu chương rồi uống rượu.

-Lý Công Công: Cung kính “Bẩm Hoàng Thượng, người đã không thượng triều ba ngày rồi và cũng không ăn uống gì…”

-Hoàng Đế: Đập bể vò rượu “Ngươi to gan dám quản lý trẫm sao.” Quát lớn “Mua cút…cút đi cho Trẫm.”

-Lý Công Công: Rung sợ “Dạ… Bẩm…Bẩm Hoàng Thượng còn một chuyện nữa là vua của nước láng giềng viết thư thông báo sẽ chỉ mang vật tiến cống, không thể cữ sứ giả qua được, mà có thể là cuối năm.” Trình thư lên.

-Hoàng Đế: “Có nói lý do không” Giọng nhàng nhạt.

-Lý Công Công: “Dạ bẩm họ nói vua họ có ghi rõ.” Hoàng Thượng không nói gì mà phất tay cho lui.

Phủ Hoàng Tử

-Đại Hoàng Tử: Lo lắng “Phụ Hoàng ngày càng bỏ bê chính sự.”



-Triệu Đinh Yên: “Muội đã quá tin tưởng vào hắn để thành ra cớ sự này. Giờ đây mọi chuyện đã đi quá xa.”

-Đại Công Chúa: Tức giận “Tên khốn đó chắc chắn là có âm mưu.”

-Ngũ Hoàng Tử: “Có lẽ cũng là một trong những âm mưu bên phe mà hắn theo.”

Họ đã thảo luận và tranh luận rất nhiều, đưa ra những ý kiến cho sự việc hiện tại. Nhưng vẫn là bằng không.

--------------------

-Nhị Hoàng Tử: Cười hả hê “Hahahaaa Tên Gia Khanh đó đúng là. Mưu đồ thăm hậu. Chỉ cần một tác động thôi đã lập kế ly gián.”

-Hòa An Vương Gia: “Tên này dám lấy cả tính mạng ra đặt cược đúng là. Tham vọng quá mức rồi.”

-Triệu Quốc Khải: Cười khinh “Hắn muốn từ bỏ nhưng đúng là lòng tham không cho phép.”

-Nhị Hoàng Tử: “Bên phía Đại hoàng huynh chắc hắn đang ngồi trên đóng lửa rồi. Hahahaaaa”

-Tam Hoàng Tử: “Đúng vậy, mẫu thân thì bị thất sủng, cơ hội cho ngôi vị thì bị lung lay.”

-Tứ Hoàng Tử: “Và đệ còn nghe được thông tin là sứ thần và thái tử nước láng giềng sẽ không đến.”

-Hòa An Vương Gia: “Đến hay không cũng không còn quan trọng nữa. Lòng tin của Hoàng Thượng không còn đặt ở Hoàng Hậu thì nhi tử cũng không được trọng dụng.”

--------------------

-Liêu Thái Sư: Cười với con trai mình “Lãnh nhi con đã làm rất tốt rồi, đừng nên mặt ủ mài chau như thế.”

-Liêu Cao Lãnh: “Phụ thân! Nhưng muội ấy đã vẻ giận con lắm.”

-Liêu Thái Sư: “Không sao cả, Phủ Tướng Quân cũng nên niếm mùi một chút. Hahahaaaa”

-Liêu Cao Lãnh: “Và khi nào người đến phủ Vương Gia để cầu thân cho con và Đinh Yên?”

-Liêu Thái Sư: “Sẽ sớm thôi không lâu đâu.”

--------------------

-…: “Vì hắn mà tay phải đi nước cờ khác. Đúng là tên phá hoại mà.”

-Liêu Thái Sư: “Người không cần lo lắng, dù kế hoạch có bị thay đổi, nhưng chúng ta vẫn không thiệc.”

-…: “Ừ vẫn là ngư ông đắt lợi xem bọn chúng đấu đá thôi.”



--------------------

Sau một tuần anh bị giam. Không được ai vào thăm. Anh còn bị dụng hình người đầy vết thương.

-Bạch Tử Khiêm: Thở dóc chửi yếu ớt “Bọn ngươi hết nhân tính rồi à.”

-Tên cai ngục: Cười khinh “Hừ do ngươi không biết lựa chỗ mà ngồi lựa bóng râm mà đứng.”

-Bạch Tử Khiêm: Nhếch mép “chỉ ta xem nơi nào mà có vị trí tốt đến vậy.”

-Tên cai ngục: “Ngươi sắp chết rồi để ta nói cho ngươi nghe.” Cuối nhẹ đến tai anh “Có người kêu ta đến chăm sóc ngươi.”

-Bạch Tử Khiêm: Cười nhẹ hỏi “Ta có được vinh hạnh đến thế sao? Ai lại có lòng thành như thế.”

-Tên cai ngục: Cuối xuống nói nhỏ bên tai anh “Liêu Thái Sư”. Lúc này anh cũng ngất đi. Dù không biết có nghe không nhưng vì anh bị kiệt sức quá. Tên cai ngục cũng rời đi anh được một người đàn ông dìu nằm xuống một đóng gơm.

-Bạch Tử Khiêm: Sau một lúc anh cũng lờ đờ tỉnh dậy giọng khàn khàn nói “Huynh giúp tôi sao?”

-…: “À ừ… ngươi tỉnh rồi thì uống một tí nước đi.” Đỡ anh ngồi dậy rồi cho anh uống nước.

-Bạch Tử Khiêm: Cười “Đa ta huynh. Huynh bị gì mà vào đây?”

-…: “Là vào chung với vụ Ngự Thiện Phòng tắc trách gây độc cho Thái Hậu.”

-Bạch Tử Khiêm: “Ra là vậy! Tôi cũng từ vụ đó mà vô đây.” Cười “À mà huynh có gia đình chưa?”

-…: “Ừ thê tử và một nữ hài.”

-Bạch Tử Khiêm: “Tôi thì mới có được gia đình thôi. Giờ phải chia lìa.” Nhìn người đó.

-…: “Thà hi sinh. Còn hơn nhìn gia đình li tán.”

-Bạch Tử Khiêm: “Tôi nghĩ mọi thứ điều có cách giải quyết. Nếu tôi biết được sự thật thì tôi có thể đưa tất cả ra khỏi đây. Dù gì trong số đó cũng có kẻ vô tội.”

-…: Cười khinh “Đừng có mà ba hoa, bản thân ngươi còn lo chưa xong.”

-Bạch Tử Khiêm: Nằm dài “Thì mới nói là không biết được sự thật. Nên là nói điên nói khùng mới bị đưa vô đây nè.” Nhìn thẳng vào mắt người đó nói “Huynh có nghĩ sẽ có ai thực hiện lời hứa khi đạt được mục đích không?”

- …: Nhìn anh không chóp mắt “Ý của ngươi là gì.”

-Bạch Tử Khiêm: Anh không trả lời mà hỏi tiếp “Huynh có tận mắt chứng kiến họ hạnh phúc sau khi huynh chết không? Hay họ muốn tìm cơ hội để huynh được sống cùng họ?”