Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ

Chương 22: Không Muốn Dính Dáng



Sau khi đã quyết định thì Ngũ Hoàng Tử, Đại Công Chúa và Đinh Yên Quận Chúa cùng nhau đến Phủ Tướng Quân.

-…: “Cho hỏi các vị tìm ai? Đến đây có chuyện gì?”

-Ngũ Hoàng Tử: “Cho hỏi Bạch Công Tử có ở phủ.”

-…: Suy nghĩ hồi lâu “Ngài ấy có ở phủ. Cho hỏi quý danh để tôi vào thông báo.”

-Ngũ Hoàng Tử: “Cứ vào báo là Ngũ Hoàng Tử đến tìm.”

-…: Sợ hãi quỳ rạp xuống nền gạch “Nô tài có mắt như mù không biết là Hoàng tử xin người thứ tội.”

-Ngũ Hoàng Tử: “Được rồi ngươi đứng lên đi, không biết thì không có tội.”

-…: “Vậy xin mời vào đại sảnh để nô tài thông báo Công Tử ra tiếp đón.”

Sau khi được thông báo thì Bạch Gia Khang, Liễu Thanh Di và Ngọc Tiêu Vân cùng ra đón tiếp. Khi họ đến đại sảnh còn bất ngờ hơn là không chỉ có Ngũ Hoàng Tử mà còn có Đinh Yên Quận Chúa và Đại Công Chúa đến tìm.

-Bạch Gia Khang/Liễu Thanh Di/Ngọc Tiêu Vân: Cung kính “Tham kiến Ngũ Hoàng Tử, Đại Công Chúa cùng Triệu Quận Chúa.”

-Ngũ Hoàng Tử: “Không cần đa lễ mọi người cùng an tọa.” Sau khi hết thẩy cùng ngồi xuống ghế. Ngọc Tiêu Vân ngồi ở vị trí chánh đường, phu thê Gia Khang ngồi bên dãy ghế phải còn lại là ngồi dãy ghế đối diện.

-Ngọc Tiêu Vân: Cười nhẹ “Không biết là hôm nay Hoàng Tử, Công Chúa và Quận Chúa đến nên không kịp đón tiếp.”

-Đại Công Chúa: “Tướng Quân phu nhân quá khách sáo. Do chúng ta tới đột ngột.”

-Ngọc Tiêu Vân: “Chẳng hay mọi người đến tìm Khang Nhi có việc gì?”

-Triệu Đinh Yên: “Tướng Quân Phu nhân thật ra chúng ta đến tìm Tam công tử Gia Khanh.”



-Bạch Gia Khang: Nhìn Ngọc Vân rồi nhíu mài “Tên nghịch tử hắn đã làm gì để đích thân Ngũ Hoàng Tử đến tìm.”

-Liễu Thanh Di: Liếc Gia Khang quay qua hỏi “Đinh Yên muội. Tỷ muốn biết lý do đến đây tìm đệ ấy. Để có người phán xét không tốt.”

-Triệu Đinh Yên: Cười cười nói “Muội tìm Bạch Công Tử là vì sức khỏe Thái Hậu.”

-Bạch Gia Khang: “Thái y cục đang cực lực chữa trị mà vẫn chưa có chuyển biến thì tên đấy làm được gì. Chỉ đọc được vài trang sách thì cho là hay. Gia Khang tôi khuyên không nên tìm hắn. Hắn lại thừa cơ thực hiện mưu đồ.”

-Ngọc Tiêu Vân: Nhíu mài “Khang Nhi mẫu thân thấy trong lời nói của con có hiềm khích với Gia Khanh. Tại sao lại nói đệ đệ như vậy. Chẳng phải Gia Khanh đang trên phương diện tốt sao?”

-Liễu Thanh Di: “Chỉ bị giáo huấn vài lời mà huynh lại thái độ với đệ ấy vậy sao?”

-Bạch Gia Khang: “Đừng để hắn đánh lừa vẻ bề ngoài hắn tỏ ra. Tận sâu bên trong hắn toan tính gì chưa ai biết được.”

-Liễu Thanh Di: Lắc đầu “Không thể nói nổi mà.” Quay nhìn phía đối diện ba ánh mắt đang nhìn họ “Thật tiếc quá đệ ấy đã đi Chùa Pháp Liên thăm tỷ tỷ ba ngày trước không biết khi nào về.”

-Đại Công Chúa: “Vậy chẳng hay có cách liên lạc thông báo với Bạch Công Tử mau chống chở về được không?”

-Ngũ Hoàng Tử: “Đúng đấy chúng ta có thể chờ được nhưng Thái Hậu e không chờ nổi.”

-Ngọc Tiêu Vân: “Thật ra Khanh Nhi chỉ đọc qua sách y, không hề thực hành qua nên có thể là không giúp được.”

-Đại Hoàng Tử: “Dù là tia hi vọng nhỏ chúng ta sẽ không từ bỏ.”

Mọi người nhìn nhau trông rất khó xử.

-Ngọc Tiêu Vân: “Vậy để ta cho người đi báo tin cho Khanh Nhi mau…” Bị ngắt lời.

-Bạch Tử Khiêm: Vừa đi vào vừa nói “Mẫu Thân đại nhân Khanh Nhi…Hồi phủ.” Giọng nhỏ dần. Mắt lia vào những thân ảnh phía trước mặt. “Phủ hôm nay có đông khách thế?” Đi đến phía tẩu tẩu. Đưa ra một số hương liệu. “Tẩu Tẩu và Nhị Ca đã kết thúc chiến tranh chưa?”

-Bạch Gia Khang: “Việc chúng ta ngươi quan tâm làm gì?” Gằng giọng



-Bạch Tử Khiêm: “Ủa ngộ, Nhị Ca, Tẩu Tẩu và cháu đệ thì đệ quan tâm. Không thèm nói với huynh lè. Hìhì Tẩu Tẩu cho nè.” Mắt thấy Thanh Di có vẻ thắc mắc anh nói tiếp. “Đây là hương liệu dùng để tắm, rất tốt cho thai phụ.”

-Liễu Thanh Di: Cười nhẹ ”Đa tạ đệ đã quan tâm. Không giống như ai kia là phụ thân mà chẳng chăm lo gì.”

-Bạch Gia Khang: Mắt nổi tia giọng hơi lớn “Nè ta là tướng công muội không phải hắn. Muội lấy ra so sánh không biết khó coi à.”

-Bạch Tử Khiêm: Nhíu mài “Nè Nhị Ca, thai phụ trong thời kì mang thai thì tâm sinh lý đã nhạy cảm rồi, đừng có mà nổi giận to tiếng như thế. Huynh biết tâm tính mình dễ dàng nóng giận thì cố mà kiểm soát.”

-Bạch Gia Khang: Gằng giọng “Đừng có mà đạo lý dạy đời ta.”

-Ngọc Tiêu Vân: Giọng nghiêm “Khang Nhi, Khanh Nhi nói đúng đó con là tính nóng không bỏ. Còn ở trước mặt khách mà to tiếng con nghĩ mình đúng hay sai?” Quay qua Anh nói. “Còn Khanh Nhi con vào mà trả chào hỏi khách cũng là quá thất lễ.”

-Bạch Tử Khiêm: Bĩu môi “Con có cố ý đâu tại chẳng ai giới thiệu, mà con chỉ biết cô Quận Chúa này thôi, quen rồi chào hỏi làm gì.” Thấy mẫu thân trừng mắt Anh vội vàng “Mẫu Thân đại nhân con sai rồi người đừng nhìn vậy.” Cuối nhẹ người “Cho hỏi cao danh của hai vị đây?”

-Triệu Đinh Yên: “Đây là Ngũ Hoàng Tử và Đại Công Chúa.”

-Bạch Tử Khiêm: Cung kính “Vậy tham kiến Hoàng Tử và Công Chúa. Xin thứ lỗi vì thất lễ. Không còn gì thì con đi về biệt viện.” Quay lưng định rời đi.

-Đại Công Chúa: “Bạch Công Tử xin dừng bước.”

-Bạch Tử Khiêm: Quay lại với gương mặt khó coi /Gì đây trời?/

-Đại Công Chúa: “Chúng ta đến đây để gặp Bạch Công Tử.”

-Bạch Tử Khiêm: /Đã tránh rồi, không làm gì rồi mà người trong Hoàng Tộc khiếm hoài trời/ “Chuyện gì xin cứ nói. Miễn vòng vo.” Mẫu thân trừng mắt với Anh. Anh cười gượng.

-Triệu Đinh Yên: “Được vậy ta nói thẳng. Thái Hậu người đang mê mang trên giường bệnh được chẩn đoán trúng một loại độc. Nhưng vẫn chưa biết được nguyên nhân để tìm ra cách giải.” Bị ngắt lời.

-Bạch Tử Khiêm: “Vậy thì đến tìm Thái Y nha. Chớ tôi không biết gì hết.” Đứng dậy tiến đến gần Quận Chúa nói thầm vào tai Nàng “Tôi không muốn dính dáng đến Hoàng Gia. Vậy nên cô đừng nghĩ tôi có thể giúp gì.” Đứng thẳng người. “Vậy con xin lui về biệt viện nghỉ ngơi.”