Chàng Bác Sĩ Xuyên Không Về Thời Trung Cổ

Chương 19: Sự Tức Giận



-Bạch Tử Khiêm: “TRỜI ƠI!!! Rồi … rồi họ đi hướng nào rồi? Sao tìm hoài không thấy.” vừa thở hỗn hễn vừa nói.

-Triệu Đinh Yên: Mặt không biểu cảm “Ta chỉ nghe tên gia đinh kể lại và nói vài người đã chạy theo tỷ ấy và Phó Tướng. Và hắn thấy cách quán không xa nên chạy đến báo ta nhờ giúp đỡ. Ta cũng đã cho người đi tìm và cũng đến tìm ngươi cho thêm người tìm.”

-Bạch Tử Khiêm: “Quận Chúa Đại Nhân cũng có lúc quýnh quáng như thế sao?”

-Triệu Đinh Yên: Nhíu mài “Ý ngươi nói vậy là sao?”

-Bạch Tử Khiêm: Cười nữa miệng “Cô đã lo lắng đến nổi quên dự định ban là tìm tôi và kêu thêm người giúp, mà lôi tôi đi luôn nè.” Nhướng mài

-Triệu Đinh Yên: Nàng đỏ mặt khi bị tên này đáng ghét này nói trúng, và còn lộ vẻ lúng túng trước hắn trong khi nàng đang che dấu khá kỉ “Đừng đứng đó nói mà nên dành thời gian mà tìm tỷ ấy đi.” Kêu ngạo lạnh lùng lướt qua Anh.

-Bạch Tử Khiêm: Cười tươi “Nét mặt nào của nàng cũng điều đáng yêu đến thế sao?” Lẩm bẩm. “Ta lại yêu thêm một chút nữa rồi đấy, về cũng không rửa tay một tháng luôn cho coi hihi.”

Triệu Đinh Yên: Nhíu mài “Còn đứng đó lẩm nhẩm, đi nhanh lên.”

-Bạch Tử Khiêm: “Ê mà chưa kể hết.”Đi ngang nàng.

-Triệu Đinh Yên: “Thì cuối cùng là Tỷ ấy thấy Bạch Phó Tướng xuất hiện từ trong Thanh Lâu đi ra.” Liếc mắt “Tất cả nam nhân trên đời điều là thế sao?”

-Bạch Tử Khiêm: “Quể! Muốn gì, ánh mắt đó là sao? Vô đó là làm việc xấu à. Mà cô nói vậy là hơi khó nghe nha. Đừng quơ đũa cả nắm nhà cô chắc hẳn không toàn nữ nhân chớ. Ghét thì cứ nói thẳng tôi luôn đi, tôi không ngại đâu. Hứ”

Anh và Quận Chúa đi đến gần bờ sông lớn của Hàm Nghi thì nghe thấy tiếng tranh cãi, la ó và vang xin. Là Tẩu Tẩu của anh đứng về phía bờ sông, đối diện là đám người hầu có cả ảnh vệ của Quận Chúa và trong đó có cả Nhị ca Anh.

-Bạch Gia Khang: Hướng về phía Thanh Di giọng nghẹn ngào nói “Thanh Di, ta xin muội đó nghe ta giải thích đi. Không phải như những gì muội nghỉ đâu. Ta…” bị ngắt lời

-Liễu Thanh Di: Hét to nước mắt chực trào ra, đôi tay thì chụp vào hai bên tai “Ta không nghe…ta không muốn nghe…huynh đi khuất mắt tôi…”

-Bạch Gia Khang: “Thanh Di! Muội nghe ta mau vào đây, muội còn đang mang bảo bảo, ở đó nguy hiểm lắm.” Giọng nói vô cùng lo lắng.

-Liễu Thanh Di: Hét to “Huynh thì chỉ nghỉ đến bảo bảo thôi chứ gì? Được tôi sẽ không cho huynh thấy mặt hai mẹ con tôi nữa.” lui từng bước về phía bờ sông.



Anh thấy mọi chuyện đang dần tiến chuyển theo chiều hướng chẳng tốt lành gì nên Anh chạy hối hả đến, đứng trước mặt Nhị Ca và đối diện phía Tẩu Tẩu mình. Đinh Yên thì đứng ngay bên cạnh Gia Khang.

-Bạch Tử Khiêm: Giọng vô cùng ôn nhu “Tẩu Tẩu dừng lại nghe đệ nói. Đệ biết Tẩu cũng chẳng có điểm nhìn tốt về đệ, nhưng coi như đệ từng cứu đứa bé một mạng nên là hãy nghe đệ nói được không.” Thanh Di dừng đôi chân đang lui lại chỉ biết đứng khóc. /Thời cơ đến rồi Tử Khiêm, mày phải dùng chiêu thôi/. Giọng anh ôn nhu và từ tốn hơn nữa “Tẩu Tẩu! khi người chấp nhận mang thai đồng nghĩa là trái tim của Tẩu mãi mãi thuộc về người khác mà không thuộc quyền kiểm soát của bản thân, nó được gọi là tình mẫu tử. Giờ đây, tẩu sẽ không bao giờ cô độc trong suy nghĩ của mình. Bởi vì, một người mẹ luôn phải suy nghĩ hai lần trước khi hành động, một lần cho bản thân và một lần cho con của mình.” Anh vừa nói vừa chầm chậm đến bên Thanh Di mặt đối mặt cách nhau chỉ là một cánh tay. Lúc này Anh hai tay Anh đã chạm vào hai vai của Thanh Di “Tẩu có phải từng ngày từng giờ chờ trông và muốn nhìn mặt tiểu bảo bảo kia mà. Dù là ai cũng không thể ngăn cách việc đó. Vậy tại sao Tẩu lại là người từ bỏ việc đó chứ.” Lúc này Thanh Di đã khóc lớn hơn khi nghe những lời của Anh đá động tới tâm lý mà quên đi sự việc của Gia Khang, giờ nàng chỉ nghĩ đến đứa bé mình đang mang trong người và giờ đây lại nhẫn tâm cướp đi sự sống của nó. Nàng đã khóc và ngất đi trên tay Anh.

-Bạch Gia Khang: Chạy nhanh đến Thanh Di “Đưa muội ấy cho ta.” Nôn nóng đưa hai tay ra mắt nhìn Anh.

-Bạch Tử Khiêm: Nhìn Gia Khang rồi bồng Thanh Di trên tay “Huynh nên về phủ kiểm điểm bản thân, dù là lý do gì nhưng để người phụ nữ của mình muốn rời đi mãi mãi thì nên suy lại việc mình làm có đúng hay không.” Lướt qua Gia Khang. “Và giờ Tẩu Tẩu của đệ đang kích động đừng có mà làm việc ngu ngốc, tìm cách giải thích và chuộc lỗi khi Tẩu ấy bình tĩnh hơn.”

-Bạch Gia Khang: Hét theo mặt vừa lo lắng, vừa tức giận “Đệ đem muội ấy đi đâu. Đưa muội ấy lại cho ta, ta muốn chăm sóc cho muội ấy.” Định chạy theo.

-Triệu Đinh Yên: Giọng cũng cương quyết nói “Ta mong Bạch Phó Tướng suy xét lại. Bạch công tử đưa tỷ ấy về phủ chúng ta cũng nên theo cùng đi.” Đi nhẹ nhàng lướt qua Gia Khang.

Về đến phủ Tướng Quân, Anh đặt Thanh Di lên giường phòng Nhị Ca, Nhờ nô tỳ thân cận lao người và thay y phục cho nàng được thỏa mái.

-Bạch Tử Khiêm: Quay đến tìm Đinh Yên “Quận Chúa! Xin mạng phép nhờ cô trông trừng tẩu tẩu, đừng để bắt kì ai đến làm phiền đặc biệt là Nhị Huynh.”

-Lục Minh: “Công tử nghe nói trong phủ có chuyện sao?” Lục Minh đi làm việc mà Anh giao cho mới về thì nghe người trong phủ báo lại.

-Bạch Tử Khiêm: Đi thẳng vào phòng thuốc “Tôi cần một số loại thuốc cho Tẩu Tẩu, huynh cho người sắc giúp tôi, rồi mang đáng cho Tẩu ấy.” Không đợi Lục Minh nói gì Anh đã vào phòng thuốc lấy ra một gói thuốc đưa cho Lục Minh. “Như đã dặn. Làm theo. Đích thân canh trừng đừng rời mắt.” Rời đi, sau đó anh hướng đến phòng bếp.

Anh đang loay hoay nấu nướng, gần xong thì nghe tiếng la ó. Anh dừng hẳn mọi hoạt động.

-…: Tên gia đinh hối hả chạy tìm anh “Tam…Tam công tử… có chuyện rồi…Nhị…” Bị ngắt lời.

-Bạch Tử Khiêm: Thở dài “Được rồi đã biết chuyện gì rồi. Đứng đó lấy hơi đi, đợi ta chút.” Tên gia đinh định nói tiếp thì “Xong rồi bưng giúp ta một bát này đi. Đến nơi thì đứng ở ngoài đợi nghe chưa, nào ta gọi thì bưng vào.”

Anh và tên gia đinh bưng mỗi người một bát cháo thịt bầm nóng hổi là do đích thân anh nấu. Đến gần phòng Nhị Ca là một sự náo loại, Gia đinh thì chạy khắp nơi tìm Anh còn trong phòng thì là giọng giải thích của Gia Khang và tiếng la hét khóc lóc của Thanh Di.

-Bạch Tử Khiêm: Bước chân cũng có phần nhanh hơn, mọi người thấy anh thì như là được cõi trói mà nhẹ nhõm hết cả. Anh mở cửa tiến vào phòng. Tiếng mở cửa đã gây sự chú ý của ba con người bên trong. Quận Chúa Đinh Yên đang ôm thấy bả vai Thanh Di đang khóc lóc. Còn Gia Khang đối diện họ. Anh từ tốn nói và tiến gần đến và đặt bát cháo nóng hổi trên bàn “Haizzz! Đệ nói huynh là nên trách mặt khi nào Tẩu ấy bình tĩnh lại kia mà.”



-Bạch Gia Khang: Tức giận nhìn Anh quát “Đệ là cái thá gì mà kêu ta trách mặt nương tử của ta Hả.” Do Gia Khang lo lắng quá mức gây ra giận dữ.

-Bạch Tử Khiêm: Nhìn Gia Khang thở dài /Mình ghét nhất là nói chuyện với những kẻ giống như vậy vào lúc này, khô cổ khang họng không biết hiểu chưa./ “Tẩu à! Chắc tẩu đói rồi ăn một ít cháo lấy lại sức” lại gần nói Thanh Di.

-Liễu Thanh Di: Tức giận quát “Ta không ăn, các người mau cút hết cho ta.”

-Bạch Gia Khang: “Muội ấy không ăn ngươi đừng có ép. Thanh Di nghe ta giải thích đi mà.”

-Bạch Tử Khiêm: Quay qua nhìn Gia Khang /Cái tên ngu xuẩn này giận quá mắc khôn hả trời?/ “Huynh nên im lặng lại trước khi mọi chuyện dần tồi tệ hơn.” Quay qua Thanh Di “Tẩu Tẩu!...AAAA.” Mọi người bên ngoài điều nghe được tiếng la của Anh. Còn trong phòng thì hai người bất ngờ mà trố mắt nhìn.

-Bạch Gia Khang: Giận dữ “Tên khốn nhà ngươi xem thường vị ca ca này sau?” Lúc nãy là Gia Khang đã đấm một phát vào Anh làm khóe miệng đã trải máu, Anh choáng váng ngã ra đất và giờ thì bị Gia Khang nắm cổ áo lôi lên. “Đó là nương tử của ta, ta muốn giải thích với nàng mà ngươi luôn ngăn cản. Tên khốn ngươi là có ý gì? Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đang làm gì?”

-Bạch Tử Khiêm: Anh ôn giọng nói “ Nhị ca! Đệ không chịu được đau giỏi.” Nghe vậy thì Gia Khang bình tĩnh hơn và bỏ tay ra khỏi người Anh. "Có lẽ huynh đã quá nóng lòng vì người huynh thương, nên đệ không chấp huynh. Nhưng huynh nên suy xét lại, mọi thứ là do huynh gây ra, huynh có thể là kẻ bị hại nhưng không có nghĩ là huynh có quyền gây tổn thương cho bất kì ai đặc biệt là người phụ nữ huynh yêu. Huynh cần giải quyết vấn đề trong lúc cả hai bình tĩnh hơn.” Thấy Gia Khang đứng lặng đi thì Anh lại quay qua bưng tô cháo đến Thanh Di nói “Tẩu à! Ăn một…” Bụp~keng~keng~keng.

-Liễu Thanh Di: Giọng nói khàn khàn, vung tay “Ta không ăn. Cút đi.”

-Bạch Tử Khiêm: Mắt rưng rưng “Huhu Tẩu Tẩu đó là đệ đích thân tôi nấu cho Tẩu đặc biệt là Tiểu bảo bảo mà.” Thanh Di sững lại. Anh vờ vịt nhặc vừa nói “Tẩu a! Đệ cũng đâu thèm quan tâm Tẩu, nhưng khổ nổi là không có Tẩu cháu đệ sẽ đói mắc đó.” Anh ra hiệu cho Đinh Yên.

-Triệu Đinh Yên: Hiểu ý nói “Bạch công tử nói đúng đó tỷ. Tỷ không vì mình cũng phải vì đứa trẻ.”

-Bạch Tử Khiêm: Đứng dậy nói “Đệ hứa sao khi Tẩu ăn và uống thuốc bổ xong đệ cùng Nhị ca ra ngoài ngay. Nhị ca cũng muốn tận mắt thấy nương tử và hài tử của mình khỏe mạnh. Chuyện còn lại chúng ta giải quyết sao được không.” Thanh Di nghe thì chậm chậm gật đầu. Đinh Yên hiểu ý liền đỡ Thanh Di ngồi xuống giường.”

-Bạch Tử Khiêm: Vọng ra ngoài “Người đâu.” Anh lên tiếng tên gia đinh lúc nãy liền bưng bát cháo vào và cùng lúc Lục Minh cũng bưng luôn chén thuốc vào. Gia Khang trố mắt nhìn Tử Khiêm. Quận Chúa thì mỉm cười.

-Liễu Thanh Di: Mỉm cười nhẹ giọng “Bạch Gia Khang ngươi luôn có tính toán sẵn.”

-Bạch Tử Khiêm: Anh cười hề hề nói “Không phải có tính toán mà là lường trước. Nào ăn uống rồi nghỉ ngơi, cháu đệ nó chắc cũng mệt rồi. Quận Chúa phiền người…” Bưng cháo đến nhờ Nàng.

-Liễu Thanh Di: Đưa tay “Không cần phải…”

-Triệu Đinh Yên: Nhận lấy “Để muội.” Nàng thổi và đúc từng muỗng cháo, sau đó là uống sạch chén thuốc. Anh kê vài loại dược an thần nên uống vào Thanh Di cũng đã an tĩnh mà ngủ một giấc.