Chân Mệnh Thiên Tử Chuyển Thế

Chương 36: Chiến loạn 2



" Chủ tử, Thiên Sơn với U Minh đã bắt đầu cuộc chiến, hoàng thượng cũng đã truyền chỉ xuống sẵn sàng đồng minh với Thiên Sơn quốc rồi ạ."

Lâm Nhất vừa biết tin liền quay về báo với chủ tử hắn một tiếng. Minh Thần lại cảm thấy chuyện này có chút kì lạ mà đáp:

" Sao Thiên Sơn lại đột nhiên động thủ nhanh như vậy, việc này có gì đó không đúng... Trong thành dạo này có tin tức gì không?"

" Hình như mấy ngày trước thái hậu Trương Vân vừa bế quan trở về, thần chưa thăm dò được chuyện này nhiều."

Bà ấy về ư? Lúc trước cũng từng nghe qua chuyện bà ta là thần nữ vạn người tôn thờ ở Thiên Sơn, vậy bà ta có biết Tiểu Thiên nhi là Hắc thần không?

"Ngươi lui xuống trước đi, bây giờ trong quân doanh đã có phân nửa là người của ta... Truyền lệnh ta xuống bảo họ theo quân hoàng thành, chúng ta sẽ nhân cơ hội tập kích về phía sau U Minh cứu người." Vội vã đến U Minh như vậy, chỉ có thể nói một điều là bà ta đến để bắt Thiên nhi đi.

Lâm Nhất nghe vậy thì có chút khó hiểu:

" Cứu ai? Sao chúng ta không nhân cơ hội này độc chiếm thành phù thủy luôn ạ." Người chuẩn bị lâu như vậy rồi, giờ lại muốn cứu ai?

" Cứu nhóc con nhà ta!"

"..."

_____

Trận chiến giữa các phù thủy và quân Thiên Sơn ngày càng căng thẳng, ngoài thành giờ đã tán loạn cả lên, lực lượng chênh lệch như vậy nhưng lại ngang sức như nhau...

Trương Vân vẫn đứng ngoài cuộc quan sát tình hình. Sau một lúc thì y cũng quyết định tiếp tay vào trận đấu, vừa tính dùng linh thuật lén tấn công Tần Hương thì bị một nhát kiếm phản công lại, y liền ngạc nhiên mà Tần Hương cũng vừa hay phát giác ra rồi tránh được một đòn hiểm.

" Ta xem ai có thể chiếm được thành U Minh!"

Liễu Thanh Y hùng hổ cất tiếng, người uy nghi ngồi trên ngựa chiến xuất hiện giương ánh mắt đầy sát khí về phía bà.

Tần Hương: " Liễu đại nhân!"



" Ngươi cẩn thẩn đối phó với đám người kia, Trương Vân để ta... Chúng ta vẫn sẽ làm theo kế hoạch."

" Tuân lệnh!"

Nói rồi Liễu Thanh Y hướng mắt về Trương Vân:

" Bao nhiêu kẻ hi sinh dưới chân bà, người lại giương mắt nhìn chúng suy tàn dần như thế ư, hay là bà không dám ra tay?"

Trương Vân nghe vậy nhăn mày:

" Chỉ sợ các ngươi không đủ tư cách mà thôi." Vị này tám phần là giống nữ vương, không lẽ là đây.

Nói rồi hai người cùng xông lên...

_____

" Chúng ta sẽ đi tới đâu vậy?"

Thiên Thiên hỏi, Diệp Vũ vẫn nhìn về phía trước đánh ngựa chạy càng nhanh hơn:

" Chỉ cần rời khỏi đây thì tất cả đều không sao, tiểu điện hạ yên tâm đi."

...

Hai người vừa đi được một lúc thì phía trước đã có một đoàn quân áo choàng trắng xuất hiện.

Hoa bỉ ngạn đỏ!

" Chết tiệt, chúng đến nhanh quá!" Vẫn còn một đoạn nữa mới ra khỏi đây, sao chúng lại vào được trong thành phù thủy nhanh như vậy.

" Là quân Kim An!"

Diệp Vũ ngạc nhiên:

" Ngươi làm sao biết đó là quân Kim An?"

" Trước đây từng gặp, chúng ta bây giờ phải làm sao đây." Bọn chúng là người của Kim An nhưng chắc không phải là người của Minh Thần ca ca đâu nhỉ, huynh ấy chỉ là một người bình thường...

Diệp Vũ: " Chúng ta chỉ còn cách đối mặt trực tiếp với chúng thôi, chỉ cần ra ngoài thì mọi chuyện sẽ an toàn." Liễu Thanh Y ở bên kia phải cố lên, nhất định phải cầm cự thêm chút nữa đấy.

Nói rồi hắn phóng ngựa nhanh về phía trước rồi thi triển pháp thuật:

" Thiên Thiên cúi người xuống!"

Cô nghe tiếng liền cúi xuống trên thân ngựa, đối mặt với mấy trăm binh lính phía trước y giờ đã bắt đầu cảm thấy lo lắng ít nhiều rồi.



Diệp Vũ một chưởng đã đánh bay mười mấy tên, hắn rút kiếm ra phòng vệ.

" Phải đưa được vị tiểu thư Thiên Thiên kia về, chủ tử sẽ trọng thưởng lớn!"

" Lên!"

Quân Kim An này càng lúc càng hăng hái hơn.

" Bắt nhầm còn hơn bỏ sót, mau bao vây chúng lại."

Diệp Vũ nghe chúng nói vậy thì không kịp trở tay.

Cái gì? Chúng không phải là đến chiếm thành ư, sao tất cả đều nhằm vào nha đầu này vậy. Lần này xem ra chúng sẽ không dễ dàng được bỏ qua, chết tiệt.

Thiên Thiên: " Xem ra mục tiêu của chúng cũng là ta." Rốt cuộc ta lại có thù oán gì với họ mà ai cũng muốn bắt cóc ta hết vậy.

Diệp Vũ: " Tiểu điện hạ yên tâm, dù chúng có mục đích gì đi nữa, ta cũng sẽ bảo vệ tốt cho cô." Bởi vì ta đã hứa với cô ấy.

...

Sau một trận đánh quyết liệt, Diệp Vũ cũng đã nhanh chóng đuối sức.

Quả nhiên số lượng lớn kẻ địch như vậy thì hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng.

Hắn suy nghĩ gì đấy rồi nói nhỏ với Thiên Thiên:

" Chỉ cần ra khỏi thành, ngươi hãy tập trung tinh thần, gọi linh hồn thần nữ U Minh tới, lúc đó sẽ tạo được kết giới vĩnh viễn cho thành phù thủy khi trong thành không có nữ vương cai quản."

" Vậy còn ngươi?"

" Ta sẽ ngăn chặn bọn chúng đến khi cô làm được việc đó." Chỉ còn một cách này thôi... Nếu dùng toàn bộ công lực có thể linh căn sẽ bị phản phệ mà chết nhưng mà ta nguyện hi sinh vì mong muốn của cô đấy.

Nói rồi hắn nhảy xuống ngựa dọn đường cho cô.

" Nếu ta không làm được thì sao?" Làm sao có thể gọi được linh hồn người đã mất chứ.

" Ngươi sẽ làm được thôi, nhanh lên không ta sẽ không trụ được lâu đâu, tiểu thúc của ngươi vẫn chưa lấy vợ đâu đấy!"

...

Diệp Vũ nhìn cô mỉm cười rồi liền bắt đầu tập trung công lực, sức mạnh y bấy giờ như được tăng lên gấp bội mà chặn chúng lại.

Thiên Thiên lúc này đã ra khỏi thành, cô nhìn về phía Diệp Vũ lo lắng.

Làm sao mới có thể gọi được người đây, nữ hoàng phù thủy?



Diệp Vũ! Nhũ mẫu!

...

_____

Trương Vân và Liễu Thanh Y vẫn không kém cạnh gì từ lúc bắt đầu...

" Sức mạnh của Nguyệt cảnh phù thủy vẫn đáng nể phục đấy."

" Thái hậu quá khen, nhưng ta lại thấy... bà bế quan mười năm rồi cũng chả có thay đổi được gì mấy đâu nhỉ?"

Trương Vân nghe vậy liền cười một tiếng:

" Có lẽ ta đã gặp phải một đối thủ khó lường đấy, nhưng mà lũ phù thủy gian xảo nhà ngươi thì cũng có được mấy kẻ như ngươi."

Trương Vân cố ý liếc nhẹ tới trận chiến của những kẻ kia. Liễu Thanh Y bây giờ mới để ý thấy người phe mình, quân Hoàng thành lại tiếp tế ngày càng đông, số lượng phù thủy còn lại cũng chỉ vài chục người nữa.

Ngay lúc y không để ý, Trương Vân đã ngay lập tức tấn công, cô bị đả thương bất ngờ liền không kịp trở tay mà lùi lại.

" Xem ngươi kìa, vẫn bất cẩn như thế thì sao có thể xứng danh với nữ hoàng phù thủy đây. Còn không mau giao con bé ra đây."

Liễu Thanh Y từ từ đứng dậy, trong chốc lát lại cảm nhận được điều gì đó liền mỉm cười:

" Bà muốn giao ai cơ? Hừ, tiếc thật đấy, ta không phải nữ vương, mà bà cũng sẽ không có tư cách để gặp nữ vương thành U Minh nữa đâu."

Nói rồi Liễu Thanh Y liền quay người truyền một luồng linh pháp lớn vào trong thành, có lẽ luồng linh thuật này đang dẫn đến trung tâm của U Minh rồi...

Bây giờ mới thật sự bắt đầu, Thái hậu à!