Chân Long Va Phải Ác Nữ

Chương 37: Bạn tốt tới



Editor: Yenhi

Đêm khuya tĩnh lặng, người đầy mùi rượu rón ra rón rén vào phòng ngủ, dùng chân đạp người đàn ông nằm ngủ giường cái, “Phanh” tiếng người đàn ông hoàn toàn hề cảnh giác bị đá ngã xuống đất.

“ uống rượu nên điên rồi hả?” Mộ Dung Phách Sùng ôm gối đầu có chút ủy khuất, bởi vì chuyện lần trước nên bây giờ dám bậy.

“Lăn ra phòng khách ngủ .” Doãn Ninh ra lệnh tiếng, ngã đầu liền ngủ.

Mộ Dung Phách Sùng nhìn mấy vệt đỏ ứ máu mặt , lo lắng hỏi: “Mặt ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Ai làm? Tôi giết ta.”

Doãn Ninh nhắm hai mắt vẻ mặt kiên nhẫn nổi, “Chuyện của phụ nữ đâu đến lượt đàn ông như nhúng tay vào chứ?” Mộ Dung Phách Sùng dừng lại, giới tính của bọn họ sao lại thay đổi rồi.

Trong lòng có chút yên lòng còn muốn hỏi lại, nhưng thấy vẻ mỏi mệt mặt , Mộ Dung Phách Sùng chỉ ngoan ngoãn ôm gối đầu trở lại nằm sô pha trong phòng khách.

*

“Leng keng…… Leng keng……”

Chuông cửa vang lên chói tai quấy rầy Mộ Dung Phách Sùng ngủ, gãi đầu ngồi dậy mở cửa……

Mục Tử Ni mặc bộ âu phục trễ ngực màu đỏ, đem dáng người hoàn mỹ của lộ ra hoàn toàn, mặt đeo kính mát màu đen, đôi môi son màu cam hồng làm cánh môi nhìn vừa đầy đặn vừa mỹ lệ, tóc quăn mới làm hồi sáng nay, còn lưu lại mùi hương của keo xịt tóc.

Hình tượng phu nhân thành đạt của , mới nhìn rất hợp với tiểu khu bé này.

Mộ Dung Phách Sùng híp mắt, đầu tóc hỗn loạn tán lạn ở đầu, tay vói vào trong ngực gãi ngứa, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch nhưng lại tản ra mị lực kinh người.

Dáng vẻ của Mộ Dung Phách Sùng lúc này là người đàn ông soái nhất mà Mục Tử Ni từng gặp, từ ánh mắt đầu tiên làm sững sờ.

“ là……” Hai mắt Mục Tử Ni hóa thành hình trái tim, kìm được cắn ngón tay làm vẻ thẹn thùng.

Thấy dáng vẻ lười nhác chỉ liếc mắt nhìn cái, chỉ cái liếc mắt đó cũng đủ làm Mục Tử Ni mất hồn mấy ngày.

“ là…… trai của Doãn Ninh?” xong lại cảm thấy đúng, Doãn Ninh có trai đẹp như vậy.

“Bà con thân thích?” Mục Tử Ni cho Mộ Dung Phách Sùng cơ hội trả lời, lại suy đoán.

“Ai vậy……” Giọng mơ hồ của Doãn Ninh từ phòng ngủ truyền đến.

Mộ Dung Phách Sùng xoay người ngáp cái, : “Gà tây.”

Mục Tử Ni xoay người, thấy gì cả, gà tây? Chẳng lẽ hả? xinh đẹp như hoa thế này mà.

Doãn Ninh ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy Mục Tử Ni phong tình vạn chủng, mặt tươi cười dựa vào cửa liên tục phóng điện với Mộ Dung Phách Sùng.

“Cậu tới đây làm gì?” Tối hôm qua mới đánh nhau xong, sáng sớm hôm nay liền trang điểm như vậy tới nhà mình, muốn làm gì chứ? Doãn Ninh nghĩ ra.

“Boboyo còn nữa, mình ở nhà mình rất sợ hãi, tính lại đây ở nhờ nhà cậu vài ngày.” xong, Mục Tử Ni đẩy vali vào.

Doãn Ninh giống như gió xoáy vọt tới cửa khép nó lại, “Miếu của mình chứa được Phật lớn đâu, cậu tìm người khác .”

“Mình có thể ngủ dưới sàn nhà.” Mục Tử Ni ái muội chớp chớp mắt với Mộ Dung Phách Sùng, hạ thấp cầu của mình.

“Đừng từ chối mình mà, phòng khách ban công nhà cậu đều được, mình chỉ cần cái túi ngủ là được rồi.”

“Đừng tưởng rằng cậu tiền trảm hậu tấu như vậy mình đồng ý.” Doãn Ninh đẩy ra ngoài cửa.

“Nữ nhân có ý chí sắt đá giống như nhiều lắm.” Mộ Dung Phách Sùng quay đầu câu.

Mục Tử Ni vừa nghe thấy, liền chớp lấy thời cơ giả bộ yếu đuối, “Vị tiên sinh này, thể bạn tôi như vậy.”

Lúc sau lại xoay người thê thảm với Doãn Ninh: “Mình biết, có đôi khi mình chuyện làm việc chưa suy nghĩ kĩ, Ninh cậu là bạn tốt nhất của mình, nếu cậu cho mình ở nhờ, mình biết chỗ nào.”

“Ừ, cho nên đừng lãng phí thời gian nữa.” Mộ Dung Phách Sùng lại lần nữa xen mồm vào.

Doãn Ninh sửng sốt, vốn định “Ra khỏi cửa xuống lầu nhìn bên phải là khách sạn”.

Nhưng vừa nghe thấy Mộ Dung Phách Sùng về mình như vậy, trực tiếp kéo vali của Mục Tử Ni vào, “Ba ngày sau cút xéo cho mình.”