Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 57: Gây sự



Vừa ra khỏi chung cư thì có một chiếc Rolls Royce đen tuyền dừng ở cổng.

Lý Tuyết Nhi nhìn thêm mấy lần, nhất là khi nhìn thấy biển số xe năm số tám, nhịn không được mà cảm thán.

“Không ngờ ở Thiên An cũng có nhà giàu ẩn danh như thế này.”

Vương Nhất đứng ở bên cạnh cười hỏi: “Con xe này đắt tiền lắm à?”

“Đương nhiên rồi.”

Vừa mới nhắc tới xe thì Lý Tuyết Nhi liền lên tinh thần, nói cực kỳ nghiêm túc: “Người nào thì đi xe nấy, người có tiền thì phải chọn những loại xe thể thao như là Lamborghini, Porsche gì đó, trông rất khí phách.”

“Xe Rolls Royce vốn dĩ được lái bởi những người có địa vị cao, mẫu mã không đẹp mắt cho nên rất ít người giàu mua loại xe này, nhưng mà những người lái loại xe này đều là người nổi tiếng, loại máy bay chiến đấu trong vòng Rolls Royce, trên toàn cầu chỉ có sáu mươi chiếc.”

“Là vậy à?”

Vương Nhất gật đầu mà không đưa ra ý kiến, anh không có nghiên cứu gì về xe cộ.

Lý Tuyết Nhi thở dài một hơi: “Tôi có khá nhiều xe thể thao, nhưng mà so với con xe này thì quả thật toàn là tép riu.”

“Vậy chờ một lát nữa cô phải trải nghiệm một chút nha.” Vương Nhất cười nói.

“Hả?”

Trong lúc Lý Tuyết Nhi đang ngây người, Lãnh Nhan đã bước xuống từ trong xe rồi đi về phía Vương Nhất.

Ngày hôm nay Lãnh Nhan đã thay một bộ quần áo khác, không còn mặt bộ đồ da màu đen bó sát người như trước kia mà đã đổi thành một bộ quần áo công sở.

Dáng người cao gầy, đường cong đầy đặn, nhìn như thế nào thì vẫn là Lý Tuyết Nhi với gương mặt ngây thơ.

“Thiếu chủ, mời người.” Lãnh Nhan chủ động mở cửa xe cho Vương Nhất.

Câu nói này càng làm Lý Tuyết Nhi trợn mắt há hốc mồm: “Chiếc xe này là của anh?”

Vương Nhất cười cười: “Xem là như thế đi.”

Thật ra thì anh cũng không biết chiếc xe này là từ đâu tới, bắt đầu kể từ khi mình tới Thiên An thì Lãnh Nhan đã lái chiếc xe này đón mình, sau đó cũng không có thay đổi.

“Đến đại học Thiên An.”

Lãnh Nhan đạp mạnh chân ga, xe lập tức khởi động, ổn định lái trên đường đi.

Những chiếc xe chạy tới đều vô tình hay cố ý mà nhường đường cho nó, cô em vợ ngồi ở trên xe có vẻ hưng phấn, lúc cô ta lái xe thể thao cũng chưa được trải nghiệm như thế này.

Thời gian dần dần trôi qua, Lý Tuyết Nhi đã lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất có nhiều thêm một chút hoài nghi.

Ngày hôm qua cô ta còn cảm thấy anh rể của mình chỉ là một người bình thường, nhưng mà bây giờ xem ra hình như anh ta không đơn giản giống như vẻ bề ngoài.

Chẳng mấy chốc đã đến đại học Thiên An.

Nhưng chờ đến lúc Vương Nhất và Lý Tuyết Nhi đi vào đến cửa trường thì lại đông nghịt người, biểu ngữ giăng đầy ở khắp mọi nơi.

Xung quanh đều là tiếng chửi cha mắng mẹ, bên trong còn có một đám người đang giằng co với giáo viên đại học, trên biểu ngữ thì viết bốn dòng chữ màu đỏ rất to "lang băm giết người".

“Con nhỏ sinh viên kia đâu rồi, kêu nó ra đây.”

“Cô ta kê thuốc gì đây, ba tôi bệnh nặng thì không nói, vậy mà còn lây bệnh cho chúng tôi.”

Mấy giáo viên khó khăn giải thích.

“Sinh viên Lý Tuyết Nhi đã bị trường chúng tôi đuổi học rồi, chuyện này không có liên quan gì với chúng tôi.”

“Không liên quan hả?”

Một người trẻ tuổi cầm đầu gào to nhất: “Đừng có định trốn tránh trách nhiệm, nếu như ngày hôm nay không giao con nhỏ sinh viên đó ra thì trường đại học các người chờ đợi mà lên trang nhất đi.”

Tanh tách tanh tách...

Xung quanh còn có rất nhiều phóng viên cầm máy chụp ảnh, cục diện hỗn loạn không chịu nổi.

Lý Tuyết Nhi hoảng sợ run lên một cái, không dám bước về phía trước.

Ánh mắt Vương Nhất lại phát lạnh, liếc mắt liền nhìn thấy tình huống là như thế nào.

Y náo.

Người nhà bệnh nhân dẫn một đám người đến đây gây chuyện, nói là chữa trị cho bệnh nhân bị tàn phế, yêu cầu bồi thường với cái giá trên trời.

Bên cạnh bọn họ còn có một người phụ nữ trung niên đang đứng lau nước mắt, không khó để đoán ra đó chính là người mà bọn họ mời đến khóc thương để tranh thủ sự đồng tình.

Suy nghĩ ban đầu của Vương Nhất là trước tiên đến trường học giúp Lý Tuyết Nhi đi học trở lại, sau đó đến nhà của người bệnh xem xét tình huống, nhưng mà dựa vào tình huống hiện tại, anh cần phải thay đổi chủ ý mới được.

Trong đám giáo viên có một người có ánh mắt sắc bén, vừa liếc nhìn liền thấy Lý Tuyết Nhi, hai mắt lập tức sáng lên: “Tôi tìm được rồi, cô sinh viên mà các người tìm đang ở đây.”

Vừa mới nói xong, ông ta lập tức đi đến trước mặt Lý Tuyết Nhi, nắm chặt lấy cánh tay của Lý Tuyết Nhi, cũng không quan tâm lực nắm của mình làm cô ta đau mà cứ kéo cô ta đi đến đám đông: “Cô ta đang ở đây, các người muốn tìm thì tìm cô ta đi, không có liên quan gì đến trường của chúng tôi hết.”

Vương Nhất thấy thế, anh nhanh chân dẫn Lãnh Nhan bước theo.

Người đàn ông gào to nhất còn dẫn theo người nhà bao vây bọn họ.

Lý Tuyết Nhi làm gì từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vừa sợ lại vừa tức: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ bồi thường cho các người mười lăm tỷ, các người còn muốn như thế nào nữa?”

Người đàn ông kia cười lên ha hả: “Bây giờ không chỉ có mười lăm tỷ đâu.”

Lý Tuyết Nhi giật mình chất vấn: “Có ý gì?”

“Mười lăm tỷ là cái giá để chữa trị cho người ba tàn tật của tôi, nhưng mà mấy ngày trước chúng tôi phát hiện anh chị em của chúng tôi cũng đã bị nhiễm bệnh cảm lạnh rất nghiêm trọng, cái này phải tính sau đây?”

Người nhà của bệnh nhân đó ác ý nhìn Lý Tuyết Nhi, nói một cách hùng hồn: “Bây giờ cô phải đưa cho bọn tôi hai mươi bốn tỷ thì chuyện này mới có thể bỏ qua.”

“Hai mươi bốn tỷ?”

Lý Tuyết Nhi tức đến nỗi run cả người: “Sao anh không đi cướp luôn đi?”

“Không đưa hả, không đưa thì gặp nhau ở tòa án vậy.”

Lúc này, Vương Nhất bước lên một bước che chắn Lý Tuyết Nhi sau lưng mình, anh híp mắt nhìn anh ta: “Cậu không phải là con trai của bác Trương đó à?”

“Anh là ai?”

Trương Lượng liếc xéo Vương Nhất, anh ta cũng không nhận ra người này.

“Tôi là Vương Nhất.”

Trương Lượng có chút ấn tượng với cái tên này, suy nghĩ một hồi, biểu cảm trở nên quái dị: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cái tên phế vật nhà anh.”

Vương Nhất không nói gì, chỉ là nhìn anh ta bằng ánh mắt âm trầm.

Bác Trương là quản gia của nhà họ Lý, từ nhỏ đối xử với Vương Nhất giống y như là con ruột, còn từng đến nhà bác Trương ăn vài bữa cơm, cũng có mấy lần gặp Trương Lượng.

Đó là chuyện của nhiều năm trước, lúc đầu hoàn cảnh gia đình bác Trương khá giàu có nhưng lại sinh ra một đứa con trai ham mê cờ bạc, hoàn toàn phá hoại cả gia đình.

Nhưng mà điều khiến sắc mặt Vương Nhất trở nên âm trầm không phải là cái này.

Người nhà bệnh nhân đến gây sự là Trương Lượng, vậy thì người xảy ra chuyện là... bác Trương?

“Bác Trương bị gì?” Vương Nhất lạnh lùng hỏi, có một tia sát khí lướt qua trong mắt anh.

Trương Lượng chẳng thèm để ý: “Người mà anh cần hỏi là cô gái ở bên cạnh anh kìa, ba của tôi là do cô ta chữa cho tàn phế.”

“Không phải tôi.”

Lý Tuyết Nhi lớn tiếng cãi lại: “Tôi đã kê thuốc đông y để trị cảm lạnh!”

“Vậy tại sao ba của tôi lại bệnh nặng liệt giường như thế?”

Trương Lượng quyết không tha người: “Đừng có nói nhảm nữa, hai mươi bốn tỷ, một đồng cũng không thể thiếu.”

Những người khác cũng đồng loạt mắng chửi.

“Ba tôi lớn tuổi lại bị cô chữa trị thành tàn phế thì cũng thôi đi, ngay cả tôi cũng bị lây bệnh, nếu như chúng tôi xảy ra chuyện thì cô bồi thường nổi không hả?”

“Đúng rồi đó, cô nhìn nó đi kìa, đều ho thành cái dạng gì rồi.”

Nói xong, tất cả bọn họ đều chỉ về phía một cậu thanh niên gầy gò ốm như que củi, thỉnh thoảng còn ho khan mấy tiếng, trông có vẻ bệnh rất nặng.

Vương Nhất nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Trương Lượng, lại nhìn người thanh niên gầy như que củi đang không ngừng ho khan, ánh mắt chợt lạnh xuống, anh hỏi: “Người kia thật sự bị bệnh à?”

Sắc mặt Trương Lượng liền thay đổi, sau đó lại nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt như là nhìn một kẻ ngốc: “Anh bị mù hả, không nhìn thấy anh ta đang ho sắp chết rồi à?”

Vương Nhất không nói chuyện mà bỗng nhiên lại cười lạnh vài tiếng, quay đầu nhìn về phía Lãnh Nhan.

Lãnh Nhan lập tức hiểu ý, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt người thanh niên gầy gò kia.

Người đang đỡ anh ta liền biến sắc: “Cô muốn làm cái gì?”

Nhưng mà Lãnh Nhan chỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, liền để anh ta ngậm miệng lại.

Không ai dám bước lên ngăn cản, bao gồm cả Trương Lượng cũng bị sát khí dày đặc trên người Lãnh Nhan làm cho cứng người.

Nhất là đôi mắt đỏ tươi như máu càng làm cho người khác không rét mà run.

Người thanh niên gầy gò sợ hãi nhìn Lãnh Nhan, run rẩy hỏi: “Cô, cô muốn làm cái gì?”

Không quan tâm đến lời của anh ta, Lãnh Nhan xách anh ta giống như là xách một con gà đi đến trước mặt Vương Nhất.

Vương Nhất lấy một hộp ngân châm, lấy một cây châm thật dài, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, ngân châm phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo.

Nhìn cây châm này, không chỉ sắc mặt của người thanh niên gầy gò thay đổi mà Trương Lượng cũng luống cuống theo: “Anh, anh muốn làm gì?”

Lý Tuyết Nhi nhìn thấy ngân châm này mà giật nảy cả mình, cô ta chưa từng nhìn thấy một ngân châm nào dài như thế.

Khóe miệng Vương Nhất mang theo nụ cười lạnh: “Không phải là anh ta bị truyền nhiễm bệnh cảm lạnh rất nghiêm trọng hả, tôi chữa trị giúp cho anh ta.”

"..."

Biểu cảm của Trương Lượng lập tức trở nên khó coi, giống như ăn phải đồ thối.