Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 268: Kế hoạch cuộc đời



Thấy kết quả mình suy đoán tùy ý được chứng thức, Vương Nhất nắm điện thoại mắt cũng hơi nheo lại.

Hồ Hoàng Việt, quả nhiên là người của nhà họ Hồ.

Có hai nguyên nhân.

Nguyên nhân thứ nhất, Hồ Hoàng Việt và nhà họ Hồ cùng họ, nhưng người cùng họ trên đời có rất nhiều, không thể lấy đó để tham khảo; nguyên nhân thứ hai mới là chính.

Khi tham gia đám cưới của Lý Mộng Đình và Văn Thái, bốn đại hào môn của Thành phố Giang đều có mặt, Hồ Hoàng Việt không từ chối ý tốt của nhà họ Lục, nhà họ Hạ, duy chỉ phớt lờ nhà họ Hồ, điều này khiến Vương Nhất lúc đó có hơi khó hiểu.

Không ai giơ tay đánh kẻ đang cười, câu nói này dùng cho cả quan trường thương trường, Hồ Hoàng Việt là người giàu nhất Thiên An, không thể không hiểu đạo lý này.

Nhưng ông ta thật sự đã phớt lờ nhà họ Hồ, chủ động kết thù với nhà họ Hồ.

Nguyên nhân chỉ có một, ông ta và nhà họ Hồ vốn là nước lửa khó dung, mới lười ra vẻ bề ngoài.

“Ông chủ lớn, cậu sao đột nhiên lại hỏi tới chuyện nhà của tôi?”

Trong điện thoại, giọng điệu của Hồ Hoàng Việt rất kinh ngạc.

“Không có gì, chỉ là trong tay có một dự án, cần ông tới Thành phố Giang phát triển.”

Vương Nhất cười hờ hững: “Ông phải chuẩn bị sẵn tâm lý, khoảng thời gian tiếp theo, ông phải ở lại Thành phố Giang thời gian dài.”

Ở đầu dây bên kia, trong lòng Hồ Hoàng Việt chợt sửng sốt, ông chủ lớn đây là muốn lưu đày ông ta sao?

Ông ta là người giàu nhất Thiên An, không phải người giàu nhất Thành phố Giang, sao lại tới ông ta tới Thành phố Giang, trừ lưu đày, ông ta không nghĩ được lý do khác.

Nhưng câu tiếp theo của Vương Nhất hoàn toàn đánh tan sự lo ngại của ông ta.

“Vừa rồi, Thẩm Tử Kiện đưa tới tất cả gia sản của nhà họ Thẩm, trong đó có cây hái tiền của nhà họ Thẩm, tập đoàn Cự Phong, nhưng trụ sở chính ở Thành phố Giang, hơn nữa còn ở trong trạng thái không chịu sự khống chế của tôi, bây giờ tôi bổ nhiệm ông là chủ tịch mới của tập đoàn Cự Phong, lấy lại cả tập đoàn Cự Phong.”

“Người quản lý bây giờ là nhà họ Hồ ở Thành phố Giang cũng cản trở, bọn họ nếu dám ngăn cản, trực tiếp loại bỏ, nếu dùng thủ đoạn cưỡng chế thì tìm La Chí Viễn đòi người... giết không cần luận tội!”

Lời này nói ra vô cùng bá đạo, hoàn toàn không để nhà họ Hồ vào trong mắt, Hồ Hoàng Việt cũng nghe tới mức cả người kích động, một cỗ nhiệt huyết trở nên sôi sục.

Ông chủ lớn không phải muốn lưu đày ông ta, mà là muốn trọng dụng ông ta!

Tuy nhà họ Hồ lớn mạnh, còn ép tới mức ông ta nhà tan cửa nát, nhưng Vương Nhất cho ông ta cơ hội tự tay trả thù!

“Cảm ơn ông chủ lớn, tôi bây giờ sắp xếp hành lý, đi tới Thành phố Giang.” Hồ Hoàng Việt kích động nói.

“Rất tốt, tôi gửi giấy bổ nhiệm chủ tịch của tập đoàn Cự Phong cho ông.”

“Được!”

Cúp máy, Vương Nhất đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát sàn cực lớn, đôi mắt sâu thẳm, thu trọn cả thành phố Thiên An vào trong mắt.

Nắm cả Giang Triết trong tay, vương tộc Yên Đô có gì phải sợ?

Vương Nhất chưa từng sợ bọn họ, ngược lại, người nên run sợ nên là bọn họ.

Kết thúc cuộc gọi với Hồ Hoàng Việt không lâu thì Lý Khinh Hồng lại vội vàng xông vào phòng làm việc.

“Khinh Hồng, em sao lại tới đây?”

Ánh mắt của Vương Nhất mang theo sự ngạc nhiên, giờ này đang là lúc Lý Khinh Hồng bận nhất, sao lại có thời gian tới chỗ anh.

Bọn họ chỉ phơi bày quan hệ vợ chồng, nhân viên của tòa nhà Quốc Tế không biết anh là chủ nhân của tòa nhà, cho nên cũng không nghi ngờ quá nhiều.

“Vừa rồi phòng tài vụ thông báo với em, tài khoản của công ty em đột nhiên có thêm mấy chục nghìn tỷ, chuyện này không phải là anh giở trò quỷ chứ?”

Lý Khinh Hồng trợn to mắt, chất vấn.

Vương Nhất gật đầu: “Phải, sao vậy?”

“Quả nhiên là anh!”

Lý Khinh Hồng lập tức ngồi ở trước mặt Vương Nhất: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, vừa rồi em suýt nữa báo cảnh sát!”

Vương Nhất dở khóc dở cười một trận, bất cứ ai nhìn thấy trong tài khoản có thêm nhiều tiền, phản ứng đầu tiên là báo cảnh sát, nhưng sự thật là số tiền này rất sạch, là Thẩm Tử Kiện chuyển.

“Em cầm dùng đi, vừa hay lợi dụng số tiền này để lên sàn chứng khoán.”

Anh mỉm cười rồi nói: “Tập đoàn Lệ Tinh còn chưa lên sàn chứng khoán, một khi lên sàn chứng khoán, giá trị thị trường ít nhất tăng gấp mười mấy lần.”

Biết số tiền này không có vấn đề gì, Lý Khinh Hồng cũng thở phào, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Em vẫn chưa chuẩn bị lên sàn chứng khoán.”

“Tại sao?”

Vương Nhất mang vẻ mặt ngạc nhiên, doanh nghiệp bình thường, ngay cả cơ hội lên sàn chứng khoán cũng không có, Lý Khinh Hồng vậy mà không muốn lên sàn chứng khoán.

“Em biết anh nghĩ cho em, nhưng anh có từng nghĩ không, lên sàn chứng khoán chứng tỏ có thể huy động vốn tốt hơn, ở thời đại tư bản đứng đầu này, sẽ có sức cạnh tranh tốt hơn, nhưng cũng có chỗ xấu.”

Lý Khinh Hồng mặt mày nghiêm túc: “Lên sàn chứng khoán thì đại biểu có vốn rót vào, làm loãng cổ phần trong tay em, vị trí của em không phải rất vững, đối với em không có lợi.”

Vương Nhất ngạc nhiên nhìn Lý Khinh Hồng, điểm này anh không ngờ tới.

“Còn một chuyện nữa, em muốn để anh đảm nhiệm vị trí phó tổng của Lệ Tinh.”

Lý Khinh Hồng đột nhiên nói với Vương Nhất.

Vương Nhất suy nghĩ một chút thì đồng ý luôn, công ty của vợ anh, anh cũng quả thật nên quan tâm một chút.

“Chỉ sợ trong công ty em có một số người không phục anh.” Anh cười rồi nói.

“Bọn họ dám sao?”

Trong mắt Lý Khinh Hồng vụt qua một tia sắc lạnh, rất nhanh thì khôi phục vẻ bình thường, liếc nhìn Vương Nhất: “Em cho anh làm phó tổng, không phải vì anh là chồng em, mà là vì em muốn nghỉ hưu vào năm 35 tuổi, làm người vợ của gia đình.”

“Nghỉ hưu năm 35 tuổi?”

Vương Nhất sững người: “Sớm vậy sao?”

Độ tuổi 35 không phải là độ tuổi hoàng kim trong sự nghiệp của một nữ cường đang ở thời đỉnh cao hay sao?

“Đây là kế hoạch cuộc đời mà em làm tối qua.”

Trên mặt Lý Khinh Hồng nở nụ cười hạnh phúc: “Anh không phải từng nói sao? Trước kia anh không ở đây, em một mình phải chống đỡ một gia đình, bây giờ anh trở về rồi, em có thể dựa vào anh.”

“Em để anh làm phó tổng của tập đoàn Lệ Tinh, là sự chuẩn bị để sau này đợi em nghỉ hưu, anh tiếp đón vị trí của em, em sẽ coi cả tập đoàn Lệ Tinh thành của hồi môn, tặng cho anh.”

“Đợi sau năm 35 tuổi, em là người vợ của gia đình rồi, quãng thời gian còn lại, cũng xin chỉ giáo nhiều.”

Mỉm cười, Lý Khinh Hồng đưa một tay về phía Vương Nhất.

Vương Nhất cực kỳ cảm động, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, cũng nắm chặt tay của Lý Khinh Hồng.

10 ngón tay nắm lấy, tới chết không xa rời.

“Khinh Hồng, anh yêu em.”

...

Màn đêm buông xuống, Lý Khinh Hồng đi đón Vương Tử Lam tan học, Vương Nhất lại đi tới khách sạn Huy Hoàng.

Đó là khách sạn 5 sao dưới trướng nhà họ Bạch.

Tối nay Bạch Vu tổ chức tiệc ở đây, chúc mừng giải trí Huy Hoàng và tập đoàn Lệ Tinh hợp tác thành công viên mãn.

Chỉ có bản thân Vương Nhất biết, đây là một hồng môn yến nhằm vào anh.

Tuy nhiên, Lương Nhật Tân đã nói tất cả cho Vương Nhất.

Anh đứng ở dưới tòa khách sạn, nhìn biển của khách sạn Huy Hoàng, ánh mắt lạnh lẽo.

“Nhà họ Bạch, hy vọng các người đừng làm chuyện ngu xuẩn...”

Nếu không anh không để bụng mà thuận tay loại bỏ sự tồn tại của nhà họ Bạch.

“Anh Vương.”

Vào lúc này, đằng sau truyền tới một tiếng gọi êm ái mang theo sự bất ngờ.

Phương Huệ nhanh chóng đi tới bên cạnh Vương Nhất, vẻ mặt rất vui vẻ.

“Cô Phương.”

Vương Nhất lịch sự đáp lại, không bất ngờ đối với sự xuất hiện của Phương Huệ.

Tối nay cô ta đại diện tập đoàn Lệ Tinh tham gia bữa tiệc, đặc biệt mặc một chiếc váy dài trạng trọng, còn trang điểm nhạt, dáng người cao ráo, xinh đẹp hoàn toàn xứng với bữa tiệc.

Nhưng nụ cười trên mặt lại vụt qua, Phương Huệ lập tức duy trì khoảng cách với Vương Nhất, ánh mắt cũng trở nên tránh né.

“Anh Vương, chuyện của anh và Lý tổng tôi đã nghe nói rồi...”

Cô ta từ trong túi lấy ra một cái lì xì dày, đưa qua, ép bản thân phải cười mà chúc mừng: “Tân hôn vui vẻ!”
— QUẢNG CÁO —