Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 263: Ba nghìn sát thủ



Sau khi Vương Nhất nói ra câu cuối cùng, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc tới mức trợn to mắt.

Đặc biệt là Lãnh Nhan, quay đầu lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Nhất.

“Thiếu chủ, anh nói cái gì... Ông ta là ‘Người Dơi’ sao?!”

Đối với cái tên Người Dơi này, người ở đây hoặc ít hoặc nhiều đều biết một chút.

Ông ta là kẻ đứng sau của rất nhiều chuyện, 5 năm trước, không chỉ có tội bắt cóc Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, còn quay video chuyện tối hôm đó anh đã làm với Lý Khinh Hồng.

Lần gần nhất tin tức lộ ra, cũng chỉ là từ trong miệng của Lương Ý Hành nhắc tới cái tên ‘Người Dơi’ này, cụ thể trông như nào vẫn là câu đố.

Vì để qua mắt đám người Vương Nhất Khương Nhã My, còn sắp đặt một kẻ giả mạo --- cựu sĩ quan quân khu Thiên An Tiết Bình.

Bây giờ thân phận của Người Dơi cuối cùng cũng phơi bày rồi sao?

Bản thân chú Dương cũng sững người, sau đó cười lạnh một tiếng: “Cái gì mà Người Dơi cái chả không, tôi không biết cậu đang nói gì.”

“Nhưng có một điểm cậu nói đúng rồi, video 5 năm trước, quả thật là tôi quay, tôi giao cho Lương Ý Hành của nhà họ Lương, để cậu ta bảo quản, làm tấm đệm cho tương lai.

Sắc mặt của Vương Nhất rất bình tĩnh, nhưng không lên tiếng, Lãnh Nhan lại tràn ngập sát ý, nếu không phải Vương Nhất không cho cô ta ra tay, cô ta sớm đã lao tới rồi.

Tuy người này không thừa nhận hẳn, nhưng Lãnh Nhan sớm đã nghe ra, ông ta thuộc tổ chức “Võng Lượng”!

Thẩm Tử Kiện lại mang vẻ mặt ngây ngốc, nhìn chú Dương đầy khó tin, nói: “Chú Dương, lời này của chú là gì, lẽ nào ở trong mắt chú, nhà họ Thẩm chúng tôi chỉ là quân cờ của chú sao?”

“Không sai.”

Chú Dương không hề che đậy, hờ hững nói: “Từ khi tôi nghe lệnh của phía trên, giao đoạn video 5 năm trước cho Lương Ý Hành thì đã bắt đầu đặt bẫy, nhà họ Thẩm là con tốt của cứ điểm đầu tiên tôi chiếm cho tổ chức.”

“Có... có ý gì?”

“Còn không hiểu sao?”

Chú Dương lạnh lùng nhìn Thẩm Tử Kiện, giọng điệu lạnh lẽo: “Sự trung thành và khiêm nhường trước kia của tôi đều là tôi diễn, theo tôi thấy, hai ông cháu các người thật sự là kẻ ngu không nâng đỡ được, khiến người ta căm hận!”

Ầm!

Lời này vừa dứt, Thẩm Tử Kiện trực tiếp sụp đổ, sắc mặt tái nhợt không nói, đồng tử cũng co rút.

Mãi tới bây giờ, anh ta vẫn không muốn chấp nhận chuyện quản gia mà mình tin tưởng nhất tận tay giết ông nội của anh ta.

“Tôi đi theo Thẩm Thiên Sơn 20 năm, 15 năm trước là đối tác hợp tác trong thương nghiệp, 5 năm trước mới đột nhiên trở thành quản gia của nhà họ Thẩm, cậu biết là vì sao không?”

Trên mặt chú Dương nở nụ cười lãnh khốc, nhìn sang Thẩm Tử Kiện, hỏi.

Thẩm Tử Kiện ánh mắt mờ mịt mà lắc đầu.

“Đó là vì tổ chức từ rất sớm đã nhìn trúng vùng đất Thiên An này, muốn mở rộng nó thành cứ điểm đầu tiên, muốn hoàn thành mục đích này thì buộc phải trở thành hào môn đứng đầu của thành phố này, nhà họ Thẩm là mục tiêu đầu tiên của tôi, vì vậy đã dùng cách thức hợp tác thương nghiệp để thao túng nhà họ Thẩm.”

“Kế hoạch cũng rất thuận lợi, nhưng tôi vẫn là đánh giá cao năng lực của ông nội cậu, vốn kế hoạch của tôi là trong vòng 10 năm khiến nhà họ Thẩm trở thành hào môn đứng đầu ở Thiên An, không ngờ 20 năm trôi qua, nhà họ Thẩm vẫn là một trong bốn đại hào môn, khiến tôi cực kỳ thất vọng.”

Thẩm Tử Kiện không có lên tiếng, chỉ là cơ thể cực kỳ run rẩy.

Anh ta từng nghe ông nội nói gia sử của nhà họ Thẩm, dựa vào viễn thông mà phát triển, người mang tới cơ hội tốt này là đối tác hợp tác của Thẩm Thiên Sơn lúc đó.

Những năm 90, kinh tế vừa khôi phục, ngành viễn thông còn chưa phổ biến như bây giờ, chú Dương lại sớm phát hiện cơ hội thương nghiệp, dẫn nhà họ Thẩm khai thác mảng viễn thông này, cứ vậy phát triển tới bây giờ.

Nếu nói thật, không có chú Dương quản gia thì không có nhà họ Thẩm của bây giờ.

“Tất cả chuyện này đều là lợi dụng sao?” Thẩm Tử Kiện không dám tin.

“Không sai.”

Chú Dương chắp tay sau lưng, thần sắc lạnh lùng: “Vào lúc tôi thất vọng đối với nhà họ Thẩm thì lại xảy ra một chuyện lớn đủ thay đổi cục diện của Thiên An---”

Khi nói lời này, ông ta nhìn sang Vương Nhất.

Vì vậy, tất cả mọi người đều hiểu chuyện này là gì, sự kiện Kim Thúy Như của nhà họ Kim ‘lấy’ chồng, chú rể lại vô duyên vô cớ mất tích vào đêm tân hôn.

“Thì ra là ông ra lệnh...”

Ánh mắt của Vương Nhất cuối cùng trở nên u ám, nhìn chú Dương.

“Đương nhiên không phải, tôi không có quyền lực lớn như vậy.”

Chú Dương lại lắc đầu, nghiêm túc nói: “Người đứng sau thật sự là người khác, chỉ là cả đời này cậu sẽ không biết được.”

Ánh mắt của Vương Nhất hơi tối đi, nhưng không nổi giận, tiếp tục nghe ông ta nói tiếp.

“Sau khi biết cậu mất tích trong đám cưới của Kim Thúy Như, tôi đã chạy tới hiện trường, vừa hay quay được hình ảnh đó, nói thẳng với cậu, cuộn băng này sẽ có tác dụng rất lớn cho sau này.”

Chú Dương mặt mày không cảm xúc nói: “Thân phận của tôi quá nhạy cảm, không tiện cất giữ, vì vậy tôi giao nó cho Lương Ý Hành, cũng gài quân cờ ở nhà họ Lương, tất cả như những gì tôi nghĩ, nhà họ Kim, nhà họ Lương liên tiếp yếu đi, điều duy nhất tôi không ngờ là đồ con rùa Thẩm Thiên Sơn này vậy mà vô dụng như vậy, vậy mà chắp tay nhường cho người khác giang sơn mình gây dựng cả đời, như vậy tâm huyết của tôi không phải là uổng phí rồi sao?”

“Vậy nên ông giết Thẩm Thiên Sơn?” Vương Nhất cười lạnh.

“Không sai, nếu ông ta có ý nghĩ giao ra cả nhà họ Thẩm thì chứng tỏ ông ta đã không còn giá trị lợi dụng nữa.”

Trên mặt chú Dương nở nụ cười tàn khốc, giọng nói lạnh lùng.

Thẩm Tử Kiện nghe thấy những lời này thì thần trí đã không tỉnh táo nữa, khó thể hoàn hồn ở trong đả kích cực lớn, Vương Nhất cũng có ánh mắt âm trầm, người phản bội như này, so với Thẩm Tử Kiện, Thẩm Thiên Sơn còn đáng hận hơn.

“Ông hoàn toàn có thể làm lộ muộn hơn, như này kế hoạch của ông tôi cũng biết rồi.” Anh nói với chú Dương.

“Không cần lo lắng, bởi vì tất cả các người đều phải chết ở đây.”

Chú Dương nhe răng, nở nụ cười rạng rỡ với Vương Nhất: “Người chết mãi mãi sẽ không tiết lộ bí mật được.”

“Vậy sao?”

Vương Nhất không để tâm, hờ hững nói: “Xem ra ông chưa làm rõ tình hình, tôi cộng với Lãnh Nhan có hai người, mà ông chỉ có một mình.”

Chú Dương lại lắc đầu: “Có lúc, số lượng không quyết định được bất cứ vấn đề gì, tôi biết hai người rất mạnh nhưng tôi mạnh hơn!”

Vừa dứt lời, một cỗ khí tức của cường giả tỏa ra từ trong cơ thể của ông ta, khí tức mạnh hơn đao khách mù trước đó không ít, cho dù là Lãnh Nhan cũng đanh mắt lại, nghiêm túc đối đãi.

“Như thế nào?”

Chú Dương cười âm trầm: “Hai người cho dù liên thủ thì sao chứ, còn không phải sẽ là vong hồn dưới đao của tôi hay sao?”

Lời này vô cùng ngông cuồng, Thẩm Tử Kiện bị dọa cả người run rẩy, thật sự không ngờ, có một ngày anh ta vậy mà phải dựa vào Vương Nhất để bảo vệ tính mạng.

Dù sao Vương Nhất sống, anh ta chưa chắc sẽ chết, mà chú Dương sống, nhất định sẽ giết anh ta diệt khẩu.

Tuy nhiên, nhìn chú Dương thu liễm khí tức, Vương Nhất lại cười lạnh nhạt: “Xem ra ông không hề biết gì về lực lượng.”

“Hửm?”

Chú Dương nhìn Vương Nhất đầy nghi hoặc, lực lượng mà ông ta thể hiện, chắc mạnh hơn Vương Nhất của trước đó mới đúng.

Lãnh Nhan đang muốn ra tay, Vương Nhất lại ngăn cô ta lại, cười hờ hững.

“Đối phó ông ta, hoàn toàn không cần chúng ta ra tay.”

Không đợi Lãnh Nhan lên tiếng, Vương Nhất lại nhìn sang chú Dương: “Tôi muốn sửa một sai lầm của ông, số lượng, có khi có thể quyết định tất cả.”

Vừa dứt lời, anh đã búng tay một cái.

Vụt vụt vụt---

Từng tàn ảnh từ bốn phương tám hướng lướt qua, giống như chim sơn ca, đậu ở trên những cành cây ở xung quanh.

Nhìn kỹ lại, vậy mà là bóng người chi chít, tướng mạo khác nhau, có béo có gầy, điểm giống nhau duy nhất là sự khát máu trong máu.

“Những... những người này đều là sát thủ?”

Vô số sát thủ vào lúc này không hẹn mà cùng xuất hiện, cho dù là chú Dương cũng tái mặt.

“Không sai.”

Vương Nhất cười hờ hững: “Chúng ta chơi một trò chơi thì như thế nào?”

“Một mình ông, solo với 3000 sát thủ này!"