Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 235: Chủ mẫu nhà họ văn



“Nhan Dịch Phi?”

Ánh mắt Vương Nhất hơi kinh ngạc, sắc mặt lập tức thay đổi.

Lương Ý Hành, Thẩm Tử Kiện cũng cười ra tiếng: “Quái thai nhà họ Nhan kia, cuối cùng chịu lộ diện rồi.”

“Cả ngày tự giam mình trong phòng, chỉ biết viết chữ vẽ tranh, đọc sách luyện võ, con người cũng ngốc đi.”

Thẩm Tử Kiện lắc đầu nói: “Đây không phải là cuộc sống của công tử gia, tôi còn cho rằng anh ta muốn xuất gia luôn rồi.”

Thiếu gia của bốn hào môn ở Thiên An được gọi là “Thiên An Tứ Thiếu”, Kim Thành Vũ đã sớm sống thực vật, đến nay vẫn chưa tỉnh, Lương Ý Hành xem như đã như ý nguyện ngồi trên vị trí gia chủ nhà họ Lương, Thẩm Tử Kiện hư tình giả ý, bên ngoài một kiểu, bên trong một kiểu, chỉ là thiếu gia nhà họ Nhan, Vương Nhất chưa từng tiếp xúc.

Hôm nay, mới là lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ.

Vương Nhất híp mắt đánh giá Nhan Dịch Phi, vẻ mặt Nhan Dịch Phi bình tĩnh, tùy ý Vương Nhất đánh giá.

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.

Nhan Dịch Phi mặc một bộ đồ trắng, người như tuyết trắng, tóc dài bồng bền, vẻ đẹp cực kỳ cổ điển, mỗi một chỗ trên ngũ quan, đều không chút tỳ vết, sạch sẽ xếp cùng nhau.

Ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng nõn, vẻ ngoài như vậy, cho dù con gái cũng phải có mấy phần ghen tị, nhưng Vương Nhất lại nhạy cảm phát hiện trong cổ của Nhan Dịch Phi có gì đó nổi lên.

Đó là hầu kết.

Anh ta là nam.

“Tôi nhận ra anh, anh tên Vương Nhất, đúng không?”

Nhan Dịch Phi cười ha ha nhìn Vương Nhất, lễ phép vươn tay với anh.

Vương Nhất thu hồi tầm mắt, không từ chối, nắm tay với anh ta.

Chỉ là, trong lúc nắm tay, Vương Nhất lại cảm thấy nơi bàn tay có một nguồn lực mạnh mẽ truyền đến.

Vương Nhất hơi kinh ngạc, sau đó lông mày nhảy lên.

Chơi loại thủ đoạn này với mình? Quả thật không biết tự lượng sức!

Sắc mặt anh bình tĩnh, thậm chí khóe miệng có nụ cười nhạt, bàn tay lại dùng sức.

Lập tức, Nhan Dịch Phi vốn còn mỉm cười đột nhiên đổi sắc, cơ mặt rung động kịch liệt, cả người cũng run lẩy bẩy.

Trên cổ tay có một sức lực lớn truyền đến, giống như muốn bóp nát gân cốt trên tay anh ta.

Ánh mắt Nhan Dịch Phi bỗng trở nên hoảng sợ, không thể tin được nhìn Vương Nhất vẫn bình tĩnh như trước.

Anh ta nhìn ra được, người trẻ tuổi này, còn chưa dùng hết toàn lực, giống như mèo vờn chuột, trêu mình.

“Anh Vương, mọi người đều đang nhìn đó.”

Nhan Dịch Phi cố nén đau đớn kịch liệt mà cổ tay truyền đến, mỉm cười nói.

“Hôm nay vốn là ngày vui của nhà họ Văn, trước hôn lễ, cũng là mở khẩu vị một chút thế nào?”

Vương Nhất híp mắt, ý tứ sâu xa nói.

Vừa dứt lời, trái tim Nhan Dịch Phi lập tức lộp bột, kịch liệt nhảy lên một cái.

Anh ta nghe được lời ngầm trong lời nói của Vương Nhất: Nếu như anh còn dám quản chuyện người khác, tôi không ngại đưa anh vào bệnh viện trước.

“Không thế nào cả.”

Nhan Dịch Phi hít sâu một hơi, thỏa hiệp nói: “Tôi chỉ là đang muốn làm quen với anh Vương một chút mà thôi.”

“Bây giờ đã quen biết rồi.”

Sắc mặt Vương Nhất lạnh lùng, thả lỏng Nhan Dịch Phi ra.

Ngay lúc buông tay, Nhan Dịch Phi lập tức cầm lấy cái tay kia, đồng tử mở lớn.

Có thể nhìn thấy, bàn tay kia đã sưng vù, bàn tay đã biến hình vặn vẹo, nếu Vương Nhất dùng thêm chút sức nữa, có thể bóp đứt cả bàn tay anh ta.

Cả quá trình này không đến một phút đồng hồ, nhưng mà Nhan Dịch Phi đã cảm nhận được sự khủng bố của Vương Nhất, trong ánh mắt, lộ ra vẻ nghiêm nghị.

Người ngoài cũng không biết trong nháy mắt vừa rồi xảy ra tia lửa gì, Lương Ý Hành nhìn Vương Nhất cười lạnh một tiếng: “Anh thật đúng là người chuyên gây họa, đi đến đâu đắc tội đến đấy, quái thai nhà họ Nhan kia là thành viên trung tâm của hiệp hội võ đạo, đắc tội với anh ta, đừng mong có quả ngon ăn!”

“Lương Ý Hành, anh câm miệng cho tôi!”

Nhan Dịch Phi giận dữ mắng, trên mặt đau rát.

Thành viên trung tâm hiệp hội võ đạo, nếu như bình thường, đây chính là quang vinh, cũng rất uy hiếp người, nhưng mà trước mặt Vương Nhất, thân phận này càng giống như một chuyện cười.

Quả nhiên, sau khi biết được tin tức này, trên mặt Vương Nhất cũng lộ vẻ đăm chiêu: “Thì ra anh là người của hiệp hội võ đạo? Có biết đến Bao đại sư?”

Ánh mắt Nhan Dịch Phi lập lòe, hơi chần chừ một chút, gật đầu nói: “Có biết.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Trên mặt Vương Nhất mang theo nụ cười nhẹ nhõm: “Tôi nghĩ, không lâu nữa, chúng ta sẽ gặp lại.”

Nhan Dịch Phi không biết lời này của Vương Nhất là có ý gì, nhưng mà không giống người gây sự lúc trước.

Lương Ý Hành bước lên một bước, đột nhiên nói: “Anh Dịch Phi, Vương Nhất này làm nhục anh như thế, anh không dạy dỗ anh ta một chút sao?”

Sắc mặt Nhan Dịch Phi lập tức trở nên khó coi, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Lương Ý Hành: “Tôi và anh rất thân sao?”

Nói xong, lại lần nữa quay về bàn nhà họ Nhan, không liên quan đến việc này nữa.

Lương Ý Hành ngạc nhiên, vốn định ra giá cao mời sát thủ ám sát Vương Nhất, không ngờ đến Huyền Thưởng Lệnh trong web ngầm bị phong tỏa rồi, Lương Ý Hành cũng không còn cách nào, chỉ có đặt ánh mắt vào hôn lễ này.

Nhan Dịch Phi chính là anh ta dùng một cái giá rất lớn, chính là vì đối phó người luyện võ Vương Nhất này, sao hai người vừa bắt tay, Nhan Dịch Phi lại đổi ý rồi.

Quan hệ giữa Thiên An Tứ Thiếu nhìn như hòa hợp, trên thực tế đều là ngụy quân tử, bên ngoài khiêm tốn, thủ đoạn sau lưng người này càng ác hơn người kia, cho nên bốn người cũng chỉ duy trình quan hệ bên ngoài mà thôi.

Nhưng mà rất nhanh, sắc mặt Lương Ý Hành trở lại bình thường, âm trầm nhìn Vương Nhất: “Cho dù Dịch Phi không ra tay, cậu cho là cậu trốn được sao? Hôn lễ kết thúc, sẽ là ngày kết thúc của cậu!”

Lời này vừa dứt, cả hào môn thành phố Giang đều vỗ tay khen hay, chỉ là người đứng xem, không có ý nhúng tay vào, người nhà họ Châu, không có một ai đứng ra nói chuyện giúp Vương Nhất.

Từ bọn họ mà nhìn, nhà họ Lương sao có thể không làm gì được một phế vật chứ?

“Vậy anh cứ thử xem.”

Trong mắt Vương Nhất cũng lạnh lùng, nếu như Lương Ý Hành dám ra tay, anh cũng không ngại giết sớm cho sảng khoái.

“Dừng tay cho tôi!”

Đúng lúc này, sau lưng có một tiếng kêu vô cùng tức giận.

Một thiếu phụ mặc váy dạ hội bước đến, khuôn mặt xinh đẹp, thùy mị thướt tha, nhất là khuôn mặt giống Văn Thái đến bảy tám phần, chứng minh thân phận của bà ta.

“Bà Văn.”

Lương Ý Hành, Thẩm Tử Kiện, Nhan Dịch Phi đều hỏi thăm.

Vương Nhất không chút biểu tình đánh giá mẹ của Văn Thái, cũng không nói lời nào.

“Hôm nay là ngày đại hỉ của con tôi, mặc kệ các vị có ân oán gì, tạm thời để xuống, cho nhà họ Văn chúng tôi một cái mặt mũi.” tuy là phụ nữ, nhưng cũng lộ ra khí thế chủ mẫu nhà họ Văn một mình đảm đương một phương.

Chỉ là mấy công tử hào môn thành phố Giang, lại trêu chọc nhìn Văn Bội Cầm, cũng không có mấy kính trọng, thậm chí còn thấp giọng nói gì với nhau.

Lương Ý Hành gật gật đầu: “Nếu bà Văn đã mở miệng, tôi nguyện để ân oán sang một bên, đợi qua đại hôn, sẽ giải quyết sau.”

“Như vậy rất tốt.”

Văn Bội Cầm gật gật đầu, sau đó liếc nhìn Vương Nhất, hỏi; “Lý Mộng Đình là cái gì của cậu?”

Vẻ mặt Vương Nhất khó hiểu, không rõ tại sao bà ta lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn trả lời: “Xem như là em gái tôi.”

“Cậu đi theo tôi.”

Văn Bội Cầm một phát bắt lấy cánh tay Vương Nhất, kéo anh vào trong khách sạn.

Cạch -

Hai người đến một căn phòng xa hoa, Văn Bội Cầm nặng nề đóng cửa lại, lạch cạch một tiếng, còn khóa trái cửa.

Ánh mắt Vương Nhất hơi chấn động: “Bà Văn, bà làm gì vậy?”

Văn Bội Cầm lại kéo rèm lên, xác định bên tường không có ai, lúc này mới trịnh trọng nói với Vương Nhất: “Hy vọng cậu có thể đồng ý với tôi một chuyện, trước khi hôn lễ này bắt đầu, xin cậu mang Lý Mộng Đình đi.”