Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1973



Chương 1973

Tử La Lan mỉm cười ẩn ý, sau đó định quay VỀ xe.

Khương Nhã My ngăn cô ta lại: ‘Cô nói tham gia là có ý gì?”

Tử La Lan cười như nghe thấy câu chuyện cười nào đó, chỉ Tiêu Minh: “Giống như người trong lòng cô ấy.”

Ngay lập tức, trên mặt Khương Nhã My ngập tràn lửa giận: “Tôi sẽ không để cho các cô thực hiện được đâu, tôi sẽ cứu Tiêu Minhl”

Khương Nhã My nói như gào lên giận dữ.

Tử La Lan không nhịn được, bật cười: “Nếu Vương Nhất nói thì tôi còn hơi sợ, chứ còn cô thì…

Tử La Lan không nói thêm, nhưng ai cũng biết cô ta có ý gì.

Cô liếc nhìn bầu trời xám xịt: “Trời mưa to, tôi phải về thôi.”

Nói xong, cô ta mở cửa xe, ngồi xuống.

“Chờ chút…”

“Lái xe.”

Khương Nhã My đang định hỏi gì đó, nhưng Tử La Lan chỉ thản nhiên ngắt lời.

Tiêu Minh nhận vị trí tài xế, đạp ga, lái xe đi.

Khương Nhã My đứng đờ đẫn ở đó một lúc lâu.

Nước mưa khiến cho đầu tóc, quần áo cô †a ướt sũng, nhưng cô ta cứ như chẳng cảm nhận được điều gì, chỉ đứng sừng sững như một pho tượng điêu khắc.

Cuối cùng cuộc gọi của Vương Nhất khiến cô ta tỉnh táo lại.

“Tôi không phát hiện ra bất cứ manh mối nào, bên phía cô thì sao?”

Khương Nhã My kể chuyện mình vừa gặp Tiêu Minh.

Giọng điệu Vương Nhất có vẻ nghiêm trọng: “Có vẻ đúng như tôi nghĩ, quả nhiên anh ta đã trở thành kẻ địch.”

Đầu bên kia, Khương Nhã My im lặng một lúc lâu không nói gì.

Vương Nhất cũng không nói gì thêm, tình cảnh như bây giờ, người đau lòng nhất có lẽ là Khương Nhã My?

“Nhã My, nếu đã là kẻ địch, vậy chắc cô biết phải làm thế nào, đúng không?”

Giọng nói Vương Nhất trầm thấp, nghiêm túc nhắc nhở cô.

Giọng điệu Khương Nhã My trở về bình thường: “Hiểu rồi, tôi sẽ không nương tay.”

“Vậy là tốt rồi.”

Bên ngoài Vương Nhất nói như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn thầm để ý.

Khương Nhã My tìm Tiêu Minh ba năm, anh cũng tìm Tiêu Minh ba năm.

Cuối cùng họ lại trở mặt thành thù.

Điều này kể cả là ai cũng không thể chấp nhận được.

Họ cũng là người, cũng sẽ bị tình cảm gây ảnh hưởng.

Nếu gặp lại, liệu Khương Nhã My thật sự ra tay được không?

Nhưng dù thế nào anh cũng không thể nói như vậy, Vương Nhất cũng không biết, tương lai sẽ rế sang con đường nào.

“Vương Nhất.”