Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 159: Chim sợ cành cong



Lời nói của Từ Hí, làm Lý Khinh Hồng lộ vẻ kinh ngạc, mà ánh mắt của Vương Nhất, cũng từng chút từng chút lạnh xuống.

Trước anh đã cảm thấy ánh mắt người này nhìn Lý Khinh Hồng không đúng, nhưng mà vẫn không có chứng cứ, cũng không lên tiếng, dù là nghe thấy cuộc nói chuyện với Vương Thanh Hòa bên ngoài phòng làm việc, anh cũng không ra tay.

Nhưng mà bây giờ lại còn đánh chủ ý lên người vợ anh, đây chính là hành động tìm chết.

Lý Khinh Hồng vẫn không nghĩ đến mức này, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng, thần sắc bình thẩn nói: "Cho tôi một lý do hợp lý."

Từ Hí sớm có chuẩn bị, bình tĩnh nói: "Lý tổng mặc dù không phải là người trong giới giải trí, nhưng mà điều kiện bẩm sinh lại tốt hơn rất nhiều những ngôi sao chạm tay là có thể bỏng hiện nay, tôi nghe nói, ngài ở trong giới thương nghiệp Thiên An, cũng được mệnh danh là chủ tịch lạnh lùng."

Mặc dù Từ Hí nói rất nhiều lời khích lệ Lý Khinh Hồng, nhưng mà cũng không làm cô động dung, ánh mắt bĩnh tình như trước: "Thì sao?"

"Chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng mánh khóe này, lừa gạt ánh mắt của người xem, thậm chí, từ ý nào đó mà nói, danh khí của ngài, còn lớn hơn hiệu ứng ngôi sao Vương Thanh Hòa, hai bút cùng vẽ, sản phẩm mới của quý công ty, muốn không phổ biến cũng khó!"

Anh ta nói có lý rõ ràng, Lý Khinh Hồng có chút bị thuyết phục, nếu như là sản phẩm bình thường, cô chưa chắc sẽ tự mình đứng ra tuyên truyền, nhưng mà sản phẩm này là ký thác của cô cho con gái, là tâm huyết năm năm nay của cô...

Sau khi do dự, Lý Khinh Hồng lắc đầu, từ chối khéo nói: "Vẫn là thôi đi, tôi đã kết hôn rồi."

Từ Hí ngẩn người, kinh ngạc nhìn Lý Khinh Hồng: "Lý tổng còn trẻ như vậy, thế mà đã kết hôn?"

Lý Khinh Hồng lạnh nhạt gật đầu.

Từ Hí vẫn chưa hết hy vọng: "Kết hôn cũng không sao, chỉ có một vài cảnh nhỏ mà thôi, chúng tôi sẽ đặt trọng điểm lần tuyên truyền lên người cô, mà ngay cả Thanh Hòa, cũng chỉ là phụ trợ cho cô, thật sự không suy xét một chút sao?"

Dưới sự khuyên nhủ liên tục của Từ Hí, Lý Khinh Hồng đột nhiên nhìn Vương Nhất, đột nhiên nhếch miệng lên, gật gật đầu: "Vậy được rồi, nhưng mà tôi sẽ không xuất hiện quá nhiều."

Vương Nhất sửng sốt, không ngờ Lý Khinh Hồng thế mà lại đồng ý, nhưng nhìn ánh mắt của Lý Khinh Hồng, anh lập tức hiểu hết, khóe mắt co giật.

Người phụ nữ này, lòng trả thù thật nặng...

Vẻ mặt Từ Hí lập tức trở nên kích động, trong mắt lộ ra nụ cười đã thực hiện được, nói: "Cảm ơn sự hợp tác của Lý tổng, tôi giới thiệu một chút nam diễn viên hợp tác lần này, Thanh Hòa hẳn là cũng quen."

Rồi vẫy vẫy tay với bên ngoài: "Vào đi."

Sau đó, một người đàn ông sáng sủa, làn da trắng nõn đi vào, cười ha ha đánh giá Vương Thanh Hòa, vẻ ái mộ trong mắt, không chút che dấu.

Nhưng mà, lúc nhìn thấy Lý Khinh Hồng thì trong mắt lại có vẻ khiếp sợ, sau đó, ánh mắt cực nóng bỏng: "Vị này là?"

Từ Hí vừa cười vừa nói: "Vị này chính là chủ tịch Lệ Tinh, cô Lý, cô ấy đã đồng ý với thỉnh cầu của chúng ta, diễn xuất hữu nghị."

Lời này vừa nói, người đàn ông trắng trẻo lập tức kích động đứng dậy: "Tôi là Lương Nhật Tân, nghệ sĩ của giải trí Huy Hoàng."

Lý Khinh Hồng gật nhẹ đầu, cô đã từng nghe đến cái tên này, cũng biết anh ta là thần tượng đang nổi, cũng là nghệ sĩ hàng đầu của giải trí Huy Hoàng.

Nhưng Vương Thanh Hòa lại nhíu mày, trong mắt đều là chán ghét: "Sao anh lại đến đây?"

"Tôi đến, đương nhiên là vì công việc."

Lương Nhật Tân cười ha hả nói: "Nghe nói bên Lý tổng thiếu nam diễn viên, nên tôi tự đề cử mình, hơn nữa không cần một đồng thù lao nào."

Sắc mặt Vương Thanh Hòa vô cùng xấu, không nói một lời, mà ánh mắt Lương Nhật Tân không ngừng qua lại giữa Vương Thanh Hòa và Lý Khinh Hồng, cảnh hôn đổi thành cảnh nóng, hơn nữa lại thêm nữ chủ tịch lạnh lùng tham diễn hữu nghị, anh ta là nam chính duy nhất, thật sự là quá diễm phúc.

Nhưng mà, vừa dứt lời, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.

"Ngại quá, anh đến muộn rồi, vai nam chính đã có người."

Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Lý Khinh Hồng tất cả mọi người đều biến sức, đồng loạt quay đầu lại, nhìn Vương Nhất.

Anh chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Lương Nhật Tân, nói: "Hơn nữa, toàn bộ cảnh hôn đều xóa bỏ."

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Vương Nhất, nếu không phải có lời anh vừa mới nói, tất cả mọi người đều cho là anh trong suốt.

Rất nhanh, Vương Thanh Hòa lấy lại tinh thần, cảm kích nhìn Vương Nhất, Lý Khinh Hồng cũng ý vị sâu xa cười một cái.

Mà sắc mặt của Từ Hí và Lương Nhật Tân lại hoàn toàn trầm xuống.

"Anh là ai, ở đây có chỗ cho anh nói chuyện sao? Cút ra ngoài cho tôi!"

Khóe môi của Vương Nhất cong lên một độ cong trêu chọc: "Tôi là ai cậu còn không xứng để biết, đoạn phim này, cậu vẫn chưa có tư cách đến diễn."

Nhưng mà lúc nói lời này, anh liếc mắt nhìn sang Lý Khinh Hồng, phát hiện vẻ băng lãnh trên mặt đã không còn.

Quả nhiên...

Cô là vì trả thù mình tối hôm qua nói chuyện với Kim Thúy Như, mới đồng ý tham gia diễn, cô đoán chắc mình sẽ không nhịn được mà lộ diện.

Lương Nhật Tân lập tức nổi giận, nhìn Từ Hí: "Đây đến cùng là chuyện gì!"

Từ Hí không chỉ là người đại diện của Vương Thanh Hòa, đồng thời cũng người đại diện của Lương Nhật Tân, đương nhiên là vô cùng tức giận.

Nhưng mà anh ta không nổi giận, mà chậm rãi đi đến cạnh Vương Nhất, hạ giọng nói: "Tôi không cần biết cậu là ai, nhưng mà tôi khuyên cậu đừng có mà xen vào việc của người khác, đừng ném mạng đi, cũng không biết..."

Anh ta cho rằng Vương Nhất sẽ sợ hãi, không ngờ Vương Nhất thế mà giống như là nghe được chuyện cười, cũng hạ giọng, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: "Quay lại nói với Bạch Vũ, an phận một chút, nhà họ Bạch còn sống được mấy ngày, ngày nào đó tôi hết kiên nhẫn, lại đến cửa chính nhà họ Bạch lần nữa, chuyện cũng không dễ thu xếp như vậy."

"..."

Lời này vừa nói ra, đồng tử của Từ Hí lập tức mở lớn, ánh mắt nhìn Vương Nhất bỗng trở nên kinh hãi.

Anh thế mà quen biết với ông chủ?!

Nhưng rất nhanh, suy nghĩ này bị ném đi, cười lạnh một tiếng: "Cậu cho rằng cậu nghe được tên của ông chủ ở chỗ nào đó, có thể cáo mượn oai hùm sao? Ông cụ Bạch đường đường là gia chủ nhà họ Bạch, sao mà lũ nhân vật nhỏ như cậu có thể gặp được?"

Vương Nhất cũng không tức giận, nhẹ nhàng ôm lấy đầu Từ Hí, lành lạnh nói: "Anh cũng chuyển cho Lương Nhật Tân gì gì đó một câu của tôi, nói là, nhà họ Kim đã mất rồi, nhà họ Lương mấy người, cũng cẩn thận một chút."

Phù phù ---

Nếu như câu trước chỉ dọa Từ Hí sợ một chút, vậy thì câu nói thứ hai, hoàn toàn làm ông ta sợ đến mất hồn mất vía, hai chân trực tiếp mềm nhũn, chật vật ngã ngồi trên đất.

Lương Nhật Tân là thành viên của nhà họ Lương, bí mật này chỉ có anh ta và Bạch Vũ biết, tên nhóc này-- sao lại biết được?

Còn có nhà họ Kim?

Nhà họ Kim một trong bốn hào môn lớn, sao lại mất rồi?

Lúc này Lương Nhật Tân nhanh chóng đi đến bên cạnh Từ Hí: "Anh Hí, anh có chuyện gì vậy, mau đánh anh ta cho em đi---"

"Đi nhanh!"

Từ Hí nắm lấy cánh tay Lương Nhật Tân, giống như chuột thấy mèo, nhanh chân bỏ chạy.

Hai người nhìn như chuột đồng kẹp đuôi mà chạy, Vương Thanh Hòa mở to hai mắt nhìn.

Lương Nhật Tân giây trước còn vênh váo hung hăng không ai bì được, sao giây sau đã chạy trốn?

Cô ta nhìn Vương Nhất, tò mò hỏi: "Anh nói cái gì với bọn họ vậy?"

Vương Nhất cười lắc đầu: "Bí mật."