Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 116: Có hân hạnh không?



Lúc Phương Huệ thốt ra những lời này, Vương Nhất nhất thời sửng sốt không nói nên lời.

Không chỉ mình Vương Nhất cảm thấy ngạc nhiên, mà tất cả mọi người đều bị dọa sợ ngây người.

Một Phương tổng luôn hòa nhã, uyển chuyển thế mà cũng có lúc thốt ra những lời như vậy ư?

Lý Mộng Đình như bị dọa cho choáng váng, hai mắt đờ ra, không ngừng liếc qua liếc lại giữa Vương Nhất và Phương Huệ.

Hai người họ… có quen biết?

Trong mắt Phương Huệ hiện lên vẻ mong chờ, cô ta nhìn chằm chằm Vương Nhất, hy vọng sẽ nhìn thấy anh gật đầu đồng ý.

Nhưng sự kinh ngạc chỉ chợt lóe qua mắt Vương Nhất rồi nhanh chóng biến mất, anh đứng dậy khỏi ghế ngồi: “Cô Phương, xin hãy tự trọng.”

“A… rất xin lỗi, do tôi quá kích động. “

Lúc này Phương Huệ mới nhận thức được hành vi quá khích của mình, vội vàng buông tay Vương Nhất ra, lùi về sau vài bước, mặt mũi đỏ bừng hết lên.

Mấy ông chủ ở hiện trường nhìn thấy Vương Nhất đứng dậy khỏi chiếc ghế vàng dành riêng cho chủ nhân tòa nhà thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng hiện tại họ cũng không có cách nào đuổi Vương Nhất đi, vừa nãy ai cũng tận mắt nhìn thấy, thái độ của Phương tổng với thằng nhóc đó không bình thường chút nào.

Vương Nhất ngước mắt quan sát Phương Huệ, từ tốn nói: “Cô Phương, tính ra thì hai ta mới gặp nhau hai lần mà thôi, sao cô có thể hỏi tôi câu này chứ?”

Phương Huệ lập tức bắt được trọng điểm, hỏi tới: “Lần trước là khi nào?”

“Ở giải trí Huy Hoàng. “

Vương Nhất bình tĩnh đáp: “Lần đó, tôi và cô từng gặp lướt qua nhau.”

Phương Huệ ngơ ngẩn nhìn Vương Nhất, nỗi thất vọng xẹt qua đáy mắt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Thì ra, anh vẫn còn nhớ.”

“Tất nhiên rồi, trí nhớ của tôi cũng không kém mà.”

Vương Nhất mỉm cười trả lời: “Hơn nữa, một cô gái xinh đẹp như cô Phương đây, chỉ cần nhìn lướt qua là đã đủ để nhớ kỹ.”

Mặc dù là lời khen, nhưng Phương Huệ chẳng thấy vui vẻ gì cả, bởi vì từ câu nói của Vương Nhất, cô cảm nhận được một tầng ngăn cách rất lớn.

“Thành thật xin lỗi, là tôi nhận sai người.”

Phương Huệ mỉm cười xin lỗi với Vương Nhất, mất hồn mất đi rời khỏi hội trường: “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Sau khi Phương Huệ rời khỏi, bầu không khí ở hiện trường tức khắc trở nên vô cùng kỳ lạ, tất cả mọi người cùng nhìn về phía Vương Nhất bằng ánh mắt vô cùng quái lạ.

Thể theo thái độ của Phương Huệ với Vương Nhất, cũng như nội dung cuộc trò chuyện giữa hai bên, thật sự rất khó để xác định quan hệ giữa hai người thế nào.

Lý Mộng Đình là người đầu tiên hoàn hồn, sắc mặt thay đổi liên tục, trạng thái cực kỳ không ổn định, sau đó nhìn về phía Vương Nhất: “Xem như anh may mắn, nhưng, chờ Kim tổng và chủ nhân tòa nhà tới, anh cũng phải cút đi thôi!”

Vương Nhất nhướng mày, đang tính nói gì đó thì cửa bật mở.

Nhưng người bước vào không phải Phương Huệ, mà là Kim Thành Vũ và Văn Thái.

Cả hai khoác trên mình bộ tây trang tinh xảo, tôn lên dáng người dong dỏng cao, tất cả các ông chủ có mặt ở đây đều vô cùng chấn động, vui mừng phấn khởi đứng bật dậy.

“Anh Văn Thái, cuối cùng anh cũng tới rồi…”

Lý Mộng Đình bước thẳng tới bên cạnh Văn Thái, cực kỳ tự nhiên khoác lấy tay anh ta.

Sau khi vào Tân Giang Hội, Văn Thái bảo cô ta lên hội trường trước, anh ta còn chút chuyện cần tâm sự với Kim Thành Vũ nên Lý Mộng Đình mới tới đây một mình.

Thời gian chỉ mới trôi qua một khoảng ngắn vậy thôi mà cô ta đã nhớ anh ta không chịu nổi rồi.

“Rất cảm ơn các ông chủ dù rất bận rộn nhưng vẫn bớt thời gian tới tham dự tiệc tối của Kim mỗ, Kim mỗ vô cùng cảm kích. “

Kim Thành Vũ mặt mày hồng hào quét mắt nhìn khắp toàn trường, sau đó quay đầu nhìn về phía Văn Thái: “Hiện tôi muốn giới thiệu cho mọi người một vị khách rất quan trọng – chủ nhân tòa nhà Quốc Tế, Văn Thái, anh Văn.”

Bốp bốp bốp

Tất cả lão giám đốc đều ra sức vỗ tay, hơn nữa còn nhìn Văn Thái bằng ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.

Đây là chủ nhân tòa nhà Quốc Tế, trong tay phụ trách rất nhiều hạng mục thành phố, không ngờ lại còn trẻ tới vậy!

Nhất thời, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kính sợ quan sát Văn Thái.

Văn Thái rất muốn nhắc nhở Kim Thành Vũ rằng anh ta đã quên thêm chữ “cựu” vào, nhưng nghĩ tới nếu Kim Thành Vũ đã ra vẻ thay anh ta, vậy anh ta rất vui lòng nhận lấy, thế là bật cười ha ha nói: “Dạo trước bận quá nên chưa có thời gian trở về thăm tòa nhà Quốc Tế, nếu người anh em Thành Vũ đã mở tiệc khoản đãi mọi người ở đây, vậy Văn mỗ xin mặt dày mượn hoa hiến phật, hy vọng đêm nay mọi người sẽ chơi tận hứng.”

“Nhất định, nhất định rồi. “

“Cảm ơn Kim tổng, chủ tịch Văn!”

Đám lão giám đốc cảm ơn lia lịa.

Kim Thành Vũ và Văn Thái quay sang nhìn nhau, cùng gật đầu với đối phương. Chợt, khóe mắt hai người họ lướt qua, đập vào mắt là gương mặt đầy vẻ giễu cợt của Vương Nhất, mặt mày hai người lập tức biến sắc.

“Vương Nhất, sao mày lại ở đây? Ai cho mày vào!”

Kim Thành Vũ vừa sợ vừa giận, thậm chí còn lùi về sau một bước như chim sợ cành cong.

Phản ứng của Văn Thái giống hệt Lý Mộng Đình lúc mới nhìn thấy Vương Nhất, rõ ràng anh đã bị giám đốc sảnh trước cản lại, sao có thể vào đây được chứ?

Vương Nhất cảm thấy rất buồn cười: “Không phải anh mời tôi tới sao?”

“Tao mời mày tới bao giờ?”

Mặt mày Kim Thành Vũ trở nên âm trầm: “Người tao mời mới là các ông chủ lớn của các tập đoàn thuộc tòa nhà Quốc Tế cùng với chủ nhân của tòa nhà, trong hai loại này, mày thuộc loại nào?”

Lý Mộng Đình hả hê nhìn Vương Nhất, chủ nhân buổi tiệc đã đích thân ra mặt đuổi đi, xem xem anh còn mặt mũi tiếp tục ngồi đây nữa không?

“Anh ta là khách quý của tập đoàn Lệ Tinh chúng tôi, hẳn Kim tổng sẽ không để ý khi thêm một đôi đũa đâu nhỉ?”

Vừa dứt lời, Phương Huệ lập tức đẩy cửa tiến vào, ngước mắt bình thản nhìn Kim Thành Vũ.

“Phương tổng?!”

Khi thấy người tới là ai, sắc mặt Kim Thành Vũ tức khắc có hơi khó coi, ai chẳng biết trong tập đoàn Lệ Tinh, Phương Huệ là người được Lý Khinh Hồng tín nhiệm nhất, lời của cô ta gần như có thể thay mặt cho lời nói và hành động của Lý Khinh Hồng.

Hai mắt Văn Thái sáng rực lên khi nhìn thấy Phương Huệ, sau đó liếc Lý Mộng Đình, trong mắt hiện rõ vẻ chán ghét. So với Phương Huệ, dù là dung mạo, khí chất, hay là dáng người, Lý Mộng Đình cũng đều kém xa.

Nếu vì một Vương Nhất mà đắc tội với một người đẹp như vậy, thật sự có chút không đáng.

Thế là anh ta đưa mắt ra hiệu với Kim Thành Vũ.

Kim Thành Vũ lập tức hiểu ý, nhất thời không so đo.

“Vậy cũng được, nhiều một cái chén một đôi đũa mà thôi, chẳng lẽ còn có thể ăn tới phá sản sao?”

Lý Mộng Đình trợn tròn mắt, hơi hơi bất mãn liếc nhìn Văn Thái: “Sao không đuổi anh ta đi? Để lại chỉ tổ ảnh hưởng tâm trạng mà thôi.”

“Cô ngậm miệng lại cho tôi!” Văn Thái lập tức quát lớn một tiếng.

Không biết vì sao nhưng từ khi nhìn thấy Phương Huệ, anh ta bỗng cảm thấy Lý Mộng Đình bên cạnh không còn thơm ngon nữa.

Lý Mộng Đình cũng rất hoảng, hoàn toàn không hiểu tại sao mới nãy Văn Thái còn đang rất tốt với cô ta, một giây sau lại mất kiên nhẫn tới vậy, thế là không dám lên tiếng nữa.

Đôi mắt như hồ ly của Tôn Kiều quét qua quét lại giữa Phương Huệ và Vương Nhất, chợt hiểu ra điều gì, mỉm cười nói, giọng điệu vô cùng cổ quái: “Tôi nói mà, Phương tổng không hổ danh là người có mạng lưới quan hệ rộng nhất công ty, mới qua không bao lâu mà đã có thêm một người đàn ông quỳ gối trước gấu quần của cô rồi.”

Vừa nghe thấy vậy, sát ý chợt lóe lên trong mắt Vương Nhất rồi biến mất.

Những lời này không chỉ đang cạnh khóe Phương Huệ, mà còn lôi cả anh xuống nước.

Nếu anh vẫn còn độc thân, vậy sẽ không tính toán nhiều, nhưng giờ anh là người đã có gia đình…

“Cô cũng là phó tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Tinh?” Anh lạnh lùng hỏi.

Tôn Kiều không để ý tới ý nghĩa sâu xa ẩn trong câu nói của Vương Nhất, chỉ lo kiêu ngọa đáp lại: “Đúng vậy, tôi chính là phó tổnggiám đốc của tập đoàn Lệ Tinh, dưới một người, trên vạn người! “

“Thế ư? “

Vương Nhất mặt không đổi sắc, vẫn bình thản như cũ, hỏi: “Cô có từng nghĩ tới sẽ có một ngày, mình từ chức phó tổng giám đốc rớt thẳng một phát xuống công nhân viên chức dưới đáy tập đoàn chưa?”

Câu nói này khiến Phương Huệ có hơi biến sắc, Tôn Kiều không biết năng lực của Vương Nhất, nhưng cô ta lại biết sơ sơ.

Lần đó, khi tới giải trí Huy Hoàng đòi nợ, tuy công lao được tính trên đầu Phương Huệ nhưng chỉ mình cô ta mới biết bản thân chỉ tới mua nước tương thôi, trước đó đã có người đòi được món nợ về rồi.

Người kia… chính là Vương Nhất.

“Có phải anh tưởng rằng chỉ cần ôm được chân Phương Huệ là có thể hoành hành ngang ngược không? “

Tôn Kiều bày ra vẻ mặt châm chọc, khinh khỉnh nhìn Vương Nhất, nói: “Cô ta và tôi đều là phó tổng giám đốc, không ai lớn hơn ai cả, muốn lấy Phương Huệ để chèn ép tôi ư, đợi kiếp sau nhá!”

“Chúng ta đi.”

Phương Huệ mỉm cười xin lỗi với Vương Nhất, sau đó đi tới một góc tiệc rượu.

Vương Nhất liếc mắt nhìn Tôn Kiều đầy sâu xa, xem ra, bên trong tập đoàn Lệ Tinh cũng không bền chắc như thép.

Đến lúc thanh tẩy một phen rồi…

Nghĩ tới đây, trong đôi mắt sâu thăm thẳm của Vương Nhất hiện lên sự sắc bén.

Đúng lúc này, một nam nhân viên tạp vụ tới trước mặt Kim Thành Vũ, cung kính thưa: “Thưa ông chủ, vũ hội đã được chuẩn bị sẵn sàng, mọi người có thể tới đó bất cứ lúc nào.”

“Được!”

Kim Thành Vũ cười lớn: “Đã có rượu, sao có thể thiếu ca múa? Các ông chủ, mời dời bước tới vũ hội. “

Dứt lời, anh ta lập tức dẫn đoàn người ở đây tới nơi tổ chức vũ hội.

Màu chủ đạo của vũ hội là vàng và đỏ, hoa tươi làm nền, voan mỏng làm tường ngăn, trong góc còn có vài nghệ sĩ đang kéo vĩ cầm.

Kim Thành Vũ tay nhanh lẹ mắt, bước tới trước mặt Tôn Kiều, cúi người bảy mươi lăm độ với cô ta: “Cô Tôn, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?”

“Tất nhiên rồi.”

Tôn Kiều vui vẻ đồng ý, sau đó đắc thắng liếc nhìn Phương Huệ.

Trong khúc nhạc du dương, Tôn Kiều và Kim Thành Vũ ôm nhau, ưu nhã nện bước, nhảy lên điệu nhảy xã giao.

Lý Mộng Đình hâm mộ nhìn hai người họ, sau đó như nghĩ tới điều gì, mặt mày mong chờ đợi Văn Thái ngỏ lời.

Nhưng cô ta đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy Văn Thái tới mời mình nhảy.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn, cô ta phát hiện chẳng biết từ khi nào mà Văn Thái đã buông lỏng tay cô ta, nhìn về phía Phương Huệ bằng ánh mắt nóng bỏng đầy mong đợi.

Nhất thời, tiếng chuông cảnh báo vang lên inh ỏi trong đầy Lý Mộng Đình, cô ta chủ động nắm lấy tay Văn Thái: “Anh Văn Thái, em có thể nhảy cùng anh một điệu không…”

“Tránh ra.”

Văn Thái hất tay Lý Mộng Đình ra, lạnh lùng phán: “Tôi không muốn nhảy với cô.”

“Anh Văn Thái, anh nói gì vậy?”

Lý Mộng Đình ngây ra như phỗng, không có cách nào chấp nhận những gì đang diễn ra trước mắt.

Dưới ánh nhìn đờ đẫn của Lý Mộng Đình, Văn Thái bước nhanh về phía Phương Huệ, lịch sự vươn tay về phía cô ta, mỉm cười hỏi: “Cô Phương, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã bị dung mạo và khí chất của cô hớp hồn rồi, nếu không chê, cô có thể nhảy một điệu với tôi không?”

Khi thốt ra những lời này anh ta vô cùng tự tin, anh ta xuất thân từ nhà họ Văn ở Giang Chiết, là hào môn thế gia, số phụ nữ muốn nhảy một điệu với anh ta có thể xếp dài từ phía Nam tới phía Bắc thành phố, thế nên cô gái Phương Huệ này nhất định cũng sẽ trở thành vật trong túi bọn họ…

“Rất xin lỗi, tôi chê.”

Thế nhưng lời đáp trả vô cùng bình tĩnh của cô đã hoàn toàn đánh nát ảo tưởng của anh ta.

Phương Huệ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt đó không khác gì đang xem một đống rác rưởi, bình tĩnh vô cùng.

Ầm!

Lập tức, Văn Thái ngây ngẩn cả người, nhìn Phương Huệ bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Cô ta ưu nhã cất bước, lễ phục dạ hội màu trắng lướt trên mặt đất. Cô ta bình tĩnh đi tới trước mặt Vương Nhất đang ngồi trong một góc, chầm chậm vươn tay, dịu dàng mỉm cười: “Anh Vương, không biết tôi có hân hạnh được cùng anh nhảy một điệu không?”