Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 213



Mấy tay đấm kia đi theo phía sau Dương Tiêu, cũng không ngăn cản anh.

“Gì vậy?”

Đối mặt với cảnh tượng không ngờ tới này, Lâm Minh Tâm ngây ngốc, đầu xuất hiện đầy dấu chấm hỏi.

Dương Tiêu nhìn về phía Trương Nghịch Luân, cười hỏi: “Ông thấy trình độ của cô ấy đang ở mức nào rồi?”

Anh vừa dứt lời, Trương Nghịch Luân nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời.

“Khí thế và chiêu thức không tồi, nhưng vẫn chưa đủ kinh nghiệm, cần phải tích lũy thêm nữa.”

“Có điều, ở cái tuổi của cô ấy mà đánh đấm được như vậy đã là khá tốt rồi.”

Thấy Trương Nghịch Luân và Dương Tiêu nói chuyện thoải mái tự nhiên như vậy, Lâm Minh Tâm cố gắng đứng dậy một lần nữa, trừng lớn hai mắt nhìn nhìn Dương Tiêu, sau đó lại nhìn Trương Nghịch Luân.

“Dương Tiêu, anh, hai người quen biết nhau sao?”



Dương Tiêu gật đầu cười nói: “Ừm, là một người bạn cũ.”

Dương Tiêu và Trương Nghịch Luân liếc mắt nhìn nhau một cái, tuy lòng hiểu rõ nhưng không ai nói ra.

Đầu tiên, Lâm Minh Tâm hơi sửng sốt.

Nhưng ngay giây tiếp theo, dường như cô ấy đã hiểu ra gì đó!

“Được đấy, hai người dám thông đồng với nhau trêu đùa tôi!”

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đỏ bừng, Lâm Minh Tâm thẹn quá hóa giận, bàn tay nhỏ siết chặt định đánh người.

Tiếp theo, Dương Tiêu và đám người Trương Nghịch Luân bị cô gái nhỏ xinh đẹp kia đuổi muốn hộc máu khắp nửa cái công trường, lúc này cô ấy mới bằng lòng bỏ qua.

Trương Nghịch Luân giải thích với cô ấy hôm nay ông ấy tình cờ đi ngang qua đây, nên tiện tay dọn dẹp đám lưu manh gây rối kia chút.

Mà khi cô ấy biết thân phận thật sự của Trương Nghịch Luân là cha đỡ đầu Đông Hải, một nhân vật danh tiếng lẫy lừng!

Khoảnh khắc đó, cô ấy dường như nghĩ tới điều gì đó.

“Tôi hiểu rồi!”

Đột nhiên, Lâm Minh Tâm nhìn hai người Dương Tiêu và Trương Nghịch Luân với điệu bộ phấn chấn, như thể đã biết chuyện gì đó.

Dương Tiêu và Trương Nghịch Luân nhìn cô ấy bằng ánh mắt ngờ vực.

Nhưng lại thấy Lâm Minh Tâm khoanh tay trước ngực, nhìn Trương Nghịch Luân nói như thể đã định liệu sẵn từ trước: “Ông chính là đại ca của Dương Tiêu năm đó!”



“Tôi nói không sai chứ?”

Dứt lời, cô ấy cười cười bước đến gần Dương Tiêu, vỗ vỗ ngực anh, nói với điệu bộ kinh ngạc cảm thán.

“Dương Tiêu, tôi và Nhã Trân đã đoán được chuyện quá khứ anh từ lâu, nhưng có lẽ tôi hơi khinh thường anh rồi!”

“Thật không ngờ đại ca trước đây của anh lại là một nhân vật tai to mặt lớn, khủng bố đến vậy!”

“Đến cả một người sống ở tỉnh Hồ như tôi đây cũng từng nghe qua danh tiếng “cha đỡ đầu Đông Hải” ấy!”

Nghe cô ấy nói vậy, Trương Nghịch Luân liếc mắt nhìn Dương Tiêu với vẻ mặt bối rối mờ mịt.

Đây là đâu tôi là ai?

Dương Tiêu nghe vậy không nhịn được bật cười.

Bây giờ anh mới biết, hóa ra bọn họ vẫn luôn lầm tưởng anh là một tay côn đồ trong giới xã hội đen?

Anh nháy mắt ra hiệu với Trương Nghịch Luân, sau đó quay sang nói với Lâm Minh Tâm: “Không ngờ lại bị cô đoán trúng rồi.”

Lâm Minh Tâm lập tức nở nụ cười kiêu ngạo, miệng nói: “Hừ, đó là lẽ đương nhiên.”

Cô ấy và Lương Nhã Trân luôn nghĩ công việc trước đây của Dương Tiêu không được trong sạch lắm, sau này mới rửa tay gác kiếm, không làm nữa.

Giờ lại nhìn thấy cảnh tượng này, cô ấy lại càng mặc định cho rằng đại ca của Dương Tiêu trong quá khứ chắc chắn là cha đỡ đầu Đông Hải – Trương Nghịch Luân.

“Nhưng mà, cho dù là vậy, anh cũng không được ngựa quen đường cũ đâu đấy!”

Lâm Minh Tâm liếc mắt nhìn Dương Tiêu một cái, sau đó lại nhìn về phía Trương Nghịch Luân, nói lời thấm thía.

“Cha đỡ đầu đúng không, ông nghe tôi nói này, mặc dù trước đây Dương Tiêu từng lang thang đấu đá trên giang hồ cùng ông, nhưng giờ anh ấy đã hạ quyết tâm thay đổi bản thân rồi!”

“Hiện tại anh ấy đang là nhân viên chính thức của công ty chúng tôi, sau này ông đừng tới tìm anh ấy nữa.”

“Hai người ngồi xuống ôn lại chuyện xưa với nhau thì được, nhưng mong ông đừng tính toán lôi kéo anh ấy vào con đường cũ, vậy được chứ?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Minh Tâm, Trương Nghịch Luân rơi vào thế dở khóc dở cười, đành phải đồng ý với cô nàng này.

Sau khi hàn huyên thêm mấy câu, nhóm người Trương Nghịch Luân lên xe rời đi trước.

Trên đường trở về, Lâm Minh Tâm vẫn nhớ mãi không quên chuyện vừa rồi, tâm trạng có hơi kích động, có phần ngạc nhiên, và cũng có chút lo lắng.

“Thật là, mất công vừa nãy tôi lo lắng cho sự an toàn của anh chứ.”