Cậu Bẻ Cong Tôi Rồi (Phần 1)

Chương 44: Học cách bớt ghen



Hôm đó là ngày mà hơn trăm sinh viên trong một cái hội trường được chia ra làm hai lớp, may thay cả bốn đứa: Hạ Nhi, Nhất Lâm, Mộc Dương và Thất Thất được học chung lớp với nhau. Nó đến trường thấy danh sách chia lớp có đủ ba đứa bạn kia thì thích thú reo hò với Thất Thất, xong vừa thấy Hàn Mộc Dương đến liền chạy tới suиɠ sướиɠ khoe:

"Hàn Mộc Dương, bốn người chúng ta chung lớp đó, vậy là có đi cắm trại hay gì là sẽ được đi với nhau rồi!!!"

Thấy nó vui vẻ cười tít cả mắt lại cũng khiến anh vui lây, anh mặc kệ Lục Niên đang đứng ngay sau nó, cứ thế nhìn thẳng vào mắt nó mà nói:

"Thật hả? Vậy thì vui quá rồi!"

"Huhu, vậy là cuối cùng ta đây cũng có một nhóm bạn như trong mơ rồi..."

Hàn Mộc Dương cười dịu dàng rồi xoa đầu con bé, điều này làm kẻ đứng sau kia trở nên vô hình và cảm thấy nóng mắt. Cậu trừng mắt nhìn anh, Hàn Mộc Dương chẳng bận tâm đến cậu, coi cậu như một bức tường không hơn không kém. Lại được cả cái Hạ Nhi cứ liên tục cười nói vui vẻ với Mộc Dương khiến cậu tức mà với tay định kéo nó đi mất, anh lần này không nhân nhượng nữa mà nhanh tay cầm tay cậu giữ lại trước khi cậu túm được tay nó. Nhất Lâm khó chịu:


"Bỏ cái tay ra."

"Tôi đang nói chuyện với Hạ Nhi mà, cậu làm như thế là bất lịch sự đấy."

Cậu vênh mặt, thái độ trở nên kiêu ngạo:

"Bạn gái ai?"

"Ai chẳng biết là bạn gái cậu nhưng cậu xem, Hạ Nhi vẫn đang nói chuyện bình thường với tôi mà, cậu đột ngột kéo Hạ Nhi đi cậu ấy cũng khó chịu đấy chứ."

Nhất Lâm nhìn nó bằng nửa con mắt, đôi mắt đã một mí còn mở hờ lại càng bé hơn, cậu trầm giọng xuống:

"Khó chịu sao?"

Hạ Nhi thấy ánh mắt cậu đáng sợ, ánh mắt tự dưng trông xa cách đến lạ. Nó nuốt nước bọt trấn anh bản thân rồi lí nhí, tuy nhiên vì theo thói quen hay thành thật về cảm xúc nên đã đồng ý với câu nói của Hàn Mộc Dương vừa rồi:

"Ừm..có hơi..."

Cậu lạnh lùng bỏ đi không cả nghe nó nói hết, Hạ Nhi thấy cậu bực thì cũng thấy hơi sợ nhưng chưa đầy vài giây sau, Hàn Mộc Dương tiếp chuyện làm nó lại trở lại trạng thái như cũ:


"Cậu không sao chứ?"

"Không...hehe sao dạo này không thấy cậu ăn diện như hồi đầu đi học nữa nhỉ? Thay đổi phong cách rồi sao?" Nó nhướn mày, Mộc Dương thay đổi lâu mà không thấy nó bận tâm gì, hôm nay nó lại hỏi đến thì vui lắm, anh ngại:

"Thì...tôi muốn làm bạn với cậu mà cậu lại không thích cái phong cách đấy nên..."

"Uiiii vậy là Mộc Dương vì mình sao? Hức, cảm động quá!" Nó giả vờ sụt sịt, tay đưa lên quệt quệt mắt làm như đang lau nước mắt rơi. Nó theo anh xuống căn tin do bụng dạ mình đã lên tiếng kêu đói, anh cười trước sự dễ thương ấy, ánh mắt không rời khỏi dáng người nhỏ bé ấy.

........

Thất Thất vào lớp sau khi buôn dưa lê với hội hủ nữ trong trường xong, đang hí hửng cầm điện thoại xem mấy bức ảnh trai gay được hội bạn hủ đấy gửi thì thấy có người đi qua va vào mình, định bụng quay ra chửi cho sấp mặt vì tội va vào mà không xin lỗi thì bắt gặp bản mặt khó ở của Nhất Lâm. Cô đi theo cậu lên chỗ ngồi, ánh mắt không khỏi tò mò. Thất Thất ngồi xuống cạnh cậu, đưa ánh mắt dò xét nhìn Nhất Lâm, sau một hồi vì vẫn không thể hiểu chuyện gì thì mới gạn hỏi:


"Ê, ai làm gì mà mặt căng thế?"

"........"

"Này nhé Tô Lục Niên, tại sao cứ mỗi lần nói chuyện với lão nương đây là cậu lại im im như kiểu khinh bỉ thế hả?!!"

".....Sao không?" Nhất Lâm lạnh nhạt.

"Ơ hay, đương nhiên là có rồi! Cậu hành xử như thế làm lão nương đây cảm thấy bị tổn thương đó. Hức, bạn bè mà thế đấy."

"Phiền phức."

"Sao cơ? Cậu lại đang cằn nhằn tôi phiền hả?!! Này nhé nói cho mà biết, cậu mà không nói năng cho tử tế với tôi thì sau này đừng hòng làm bạn với lão nương nữa!!"

"Cậu im đi, đau đầu chết đi được." Nhất Lâm mệt mỏi ôm lấy đầu, cậu thở dài một tiếng nặng nhọc. Bỗng dưng Thất Thất trở nên nhạy bén, cô ngồi ngả lưng ra ghế rồi để tay lên lưng ghế đằng sau cậu, phong thái kiểu bất cần đời:

"Haiz, lại giận nhau gì rồi à?"

"Ai giận? Cậu đừng đoán linh tinh!"
"Này này ăn nói cho hẳn hoi nhé, tôi đang có ý giúp cậu đấy!!"

"Cậu thì giúp được gì? Sở trường của cậu đâu phải tình yêu nam nữ."

Nhất Lâm nói dứt lời thì vội suy nghĩ, lời vừa rồi chỉ là buột miệng mà khiến cậu phải loạn hết cả đầu lên, câu nói của cậu như thể một cái tự vả vậy, chính cái tình yêu giả tưởng của cậu với nó cũng đâu phải là tình yêu nam nữ...

"Nhưng mà tôi lại rất thích nhìn những lúc hai người ở bên nhau, hai người như kiểu sinh ra là dành cho nhau rồi ấy, quả thật cực kì đẹp đôi..."

"Vớ vẩn, cả hai đều là con gái, làm quái gì có chuyện sinh ra là dành cho nhau chứ?"_Nhất Lâm thấy Thất Thất nói vậy thì có chút vui cũng có chút đau lòng, tại sao nghe cô nói hai người đẹp đôi lại khiến cậu vui như thế? Mà tại sao cũng chính câu nói ấy khiến tim cậu nhói đau?
"Đẹp đôi thì ai chả biết." Nhất Lâm tự mãn, Thất Thất thấy cậu có vẻ dần thả lỏng cơ mặt hơn thì cố gắng khơi chuyện để cậu nói ra hết tâm sự trong lòng:

"Hai người hay giận nhau thế cũng phải, Hạ Nhi là đứa con gái ngây thơ vô tư không hay nghĩ ngợi gì, cậu thì lại quá hay để ý rồi còn hay suy nghĩ nữa, thành ra là chứng kiến cảnh bạn gái mình vô tư nói chuyện thân thiết với người con trai khác thì ghen đến mức giận nhau như này thì cũng phải. Hơn nữa cậu còn quá chiếm hữu, cậu ấy là bạn gái của cậu nhưng không có nghĩa là cậu ấy không được phép nói chuyện với người con trai khác. Đừng quá khắt khe và ích kỷ như thế, cậu cũng nên để bạn gái cậu nói chuyện kiểu bạn bè với những người bạn là con trai trong lớp chứ."

Cậu im lặng cúi mặt xuống chẳng nói chẳng rằng, trong đầu giờ có quá nhiều suy nghĩ, từ ngày quen nó đến giờ cậu hay phải suy nghĩ rất nhiều chuyện mà trước đó còn chẳng hề nghĩ tới. Cậu vò đầu bứt tai khi nghĩ đến từ "ghen", làm sao mà hai đứa chỉ là người yêu giả để qua mặt mọi người thôi mà cảm xúc của cậu lại như thật thế? Đến ghen cũng ghen y như những tên bạn trai bình thường ở ngoài luôn. Thanh âm trầm từ cậu cất lên, Thất Thất muốn nghe rõ thì phải ngó sát mặt cậu, vểnh tai lên mà nghe cậu nói:
"Vậy phải làm như nào bây giờ? Chẳng lẽ lại làm bạn rồi nói chuyện một cách tử tế với Hàn Mộc Dương?"

"Đúng rồi, như vậy thì Hạ Nhi không những yêu cậu hơn mà còn thấy thoải mái hơn nữa ấy. Tin tôi đi, tôi tuy chưa từng yêu ai nhưng đi tư vấn tình cảm cho người khác là hơi bị chuẩn đấy." Thất Thất nháy mắt tinh nghịch, cậu ném bỏ sự ích kỉ xấu tính của mình qua một bên, lần đầu nhìn thẳng vào mắt Thất Thất mà nói chuyện, cậu như kiểu biến thành một người khác, giọng điệu trở nên thân thiện hơn hẳn:

"Vậy thì..cậu giúp tôi nhé!"

Cô nàng cười gian, tưởng tên này vẫn còn định khinh thường mình rồi bơ đẹp mặc kệ mình nói chứ. Thất Thất trêu:

"Việc này mà cũng cần lão nương giúp sao?"

"Thì chẳng lẽ bây giờ đột nhiên ra nói chuyện với Hàn Mộc Dương rồi tỏ vẻ thân thiết lạ thường? Khéo cậu ta lại nghĩ tôi có vấn đề!"
"Ahihi hủ như ta đây thích điều này nha, hai người càng thân thiết ta càng khoái." Thất Thất với một trái tim hủ nữ thích thú vô cùng, cô không đắn đo mà nảy ra ngay một ý kiến, hai người ngồi bàn bạc mãi cho đến khi Hạ Nhi và Mộc Dương vào.

Tất nhiên là khi nhìn thấy cảnh tượng "bạn gái mình và tên con trai khác cười nói tít cả mắt lại thì ai chả tức điên lên, nhưng với một đứa con gái giả danh "bạn trai" của nó như cậu thì sự điên tiết đấy là sai lầm, cậu không phải là do nhập tâm quá nên tưởng mình là "bạn trai" nó thật đấy chứ? Nhưng vừa nãy vừa mới hứa với Thất Thất sẽ thân thiện với Mộc Dương hơn và bắt ghen đi nên hiện tại cậu không thể giở cái thái độ như ban nãy ra được. Cậu hít thở thật sâu rồi thả lỏng cơ mặt ra nhìn nó với ánh mắt dịu dàng hết sức khiến con bé lại tưởng cậu giận nó theo kiểu mới nên đâm sợ, đến ngồi cũng phải ngồi xa ra. Nhất Lâm đột nhiên trở lại như ban đầu, lại tươi cười thân thiết bắt chuyện với nó:
"Đang định gọi điện thoại nhờ mua hộ cái bánh mà chưa gì đã về lớp rồi."

"Ngu, ai bảo không gọi nhanh?..."

Cậu nhéo má nó, nhếch môi cười:

"Aaa, cái gì cơ? Nói ai ngu?"

Hạ Nhi cứng đầu một mực vẫn nói cậu:

"Còn ai ngu hơn cậu?"

Cậu cốc vào đầu nó một cái cho bõ ghét, Thất Thất ngồi cạnh huých tay cậu rồi nháy mắt, hai ánh mắt gặp nhau, cậu cũng khẽ cười. Đúng là bớt ghen đi thì cả hai người đều cảm thấy thoải mái hơn hẳn tuy là những lúc ghen đấy cậu không kiểm soát nổi, cậu dần nhận ra mình ghen là ghen theo đúng nghĩa, tự hỏi lòng tại sao mình lại coi nó như "bạn gái" thật để rồi nảy sinh sự ghen tuông vô cớ chứ? Lúc nãy khi nhìn thấy Hạ Nhi và Mộc Dương cùng nhau đi vào lớp đến chính cậu cũng thấy họ quả thật giống như một đôi thực thụ, cái hình ảnh một nam một nữ cười đùa vui vẻ với nhau thật sự khác hoàn toàn với hai đứa con gái. May thay hình hài của cậu giống những tên con trai bình thường chứ không thì đến ghen như vậy cũng không có quyền mất.