Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 37: Đi quá giới hạn?



Giang Chỉ lật qua lật lại không ngủ được, trong đầu đều tràn ngập hình ảnh Hứa Niệm đứng ra bảo vệ cô vào ngày hôm đó.

Rõ ràng cô không có ấn tượng sâu đậm, càng không có bất cứ tình cảm dư thừa nào khác.

Hứa Niệm là vì cô cho nên mới bị thương, cô thậm chí đến cả một lời hỏi thăm cũng không có, chỉ đưa người đến bệnh viện rồi bỏ đi. Vốn dĩ đó cũng là thái độ của cô dành cho những người lạ xung quanh mình. Bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy mình giống như một người vô cảm.

Chỉ cần bản thân đủ tàn nhẫn thì người khóc không phải là mình, tâm đủ cứng thì mới đi xa được trên con đường này. Đây chính là những gì mà người cấp trên đầu tiên đã dạy cho Giang Chỉ khi cô vừa mới tốt nghiệp đại học.

Công bằng mà nói, nếu Hứa Niệm chỉ là Hứa Niệm, không phải là người bạn nhỏ của cô thì cô cũng sẽ không đối xử khác biệt với cô ấy.

Thế nhưng giờ đây hai người là cùng một người, Giang Chỉ lại có cái nhìn khác.

Người ấy vì cô cho nên mới bị thương nặng thế nhưng cô ấy luôn quan tâm đến cảm xúc của cô. Cho dù cô ấy bị cô cho leo cây, cũng không hề có một lời trách móc.

Nhưng còn cô thì sao? Luôn luôn nói dối và không thể nói được một câu thật lòng nào cả.

Từ sáng sớm đến tối, Giang Chỉ mê muội nhìn chằm chằm vào bàn làm việc của Hứa Niệm giống như là bị ma nhập, nơi đó vắng quá!

Khi tan sở, cô quơ lấy chiếc áo vest treo trên móc rồi bước ra ngoài.

"Quái lạ, hôm nay nữ ma đầu đã đổi tính rồi sao? Mọi hôm cô ta đâu có tan làm sớm như vậy." Lưu Mỹ cảm giác có gì đó không được đúng lắm, cô lắc đầu rồi rời đi.

. . . . . .

"Cộc cộc cộc . . ."

Tiếng gõ cửa làm Hứa Niệm giật mình, cô lấy lại tinh thần và nói: "Vào đi."

"Giám đốc Giang, giám đốc tới đây làm gì?" Ánh mắt của Hứa Niệm rơi vào túi đựng trong tay của đối phương, sao túi đựng này nhìn quen quen?

Đây không phải là đồ ăn bổ sung dinh dưỡng mà hôm qua Thư Thư đã đặt sao? Nữ ma đầu mang đến cho mình? Thật hiếm khi mới thấy cô ta có chút lương tâm!

"À, vừa tan làm nên tôi tình cờ đi ngang qua, trên đường mua một ít đồ ăn bổ dưỡng. Cửa hàng được bác sĩ giới thiệu khá có tiếng. Cô ăn một chút đi?"

"Hương vị không tệ, hôm qua tôi đã ăn đồ ăn ở cửa hàng này. Giám đốc Giang, xin phiền giám đốc." Hứa Niệm cầm đũa với vẻ mặt nghi ngờ.

Làm sao đột nhiên cô ta trở nên ân cần như vậy? Sẽ không phải là có quỷ đi hay là chỗ đồ ăn này có vấn đề?

Không đúng lắm! Hôm qua Thư Thư cũng đưa đồ ăn ở chỗ này cho mình, hương vị cũng khá là ngon.

Hứa Niệm quay đầu lại, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Giang Chỉ.

"Làm sao? Không muốn ăn? Không thích thì tôi sẽ mua cho cô cái khác . . ."

"Không cần!" Hứa Niệm cầm lấy hộp đóng gói, "Cái này ngon, tôi ăn, tôi ăn."

Món ăn đều giống với của Thư Thư đặt lúc hôm qua, mùi vị này không có sai.

Làm sao mà nữ ma đầu lại tốt với mình như vậy? Chẳng lẽ . . .

Hứa Niệm mỉm cười với Giang Chỉ, vô tình bắt gặp ánh mắt của đối phương, trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Đây là loại ánh mắt gì? Nhìn như đang cười mà không phải cười? Trong nụ cười có dao ẩn giấu? Hay chỉ là cười mà không phải cười?

Khó trách ngày thường nữ ma đầu không thích cười, chỉ là cách cười của cô ấy rất đáng sợ, luôn mang đến cho người ta cảm giác như ở tiết trời lạnh giá.

Hứa Niệm rụt cổ nuốt khan: "Giang . . . Giám đốc Giang . . . Giám đốc còn việc gì nữa không?"

Giang Chỉ lắc đầu, "Không có, chẳng lẽ cô có việc sao?"

"Không, không dám có." Hứa Niệm rút vào trong chăn, chỉ để lộ ra một đôi mắt, cảnh giác nhìn người kia.

Dựa vào năng lực não bộ của mình, Hứa Niệm thực sự không thể hiểu nổi tại sao nữ ma đầu lại đột nhiên thay đổi tính tình, đặc biệt là đôi mắt cười đó tựa hồ là con dao hai lưỡi.

Cô ta thật giống với mụ phù thủy trong truyện cổ tích, giơ cao nĩa lên và mở cái miệng thật lớn, sẵn sàng có thể nuốt chửng mình bất cứ lúc nào.

Ăn thịt! Đúng là như vậy! Chắc chắn là cô ta muốn ăn thịt mình!!!

Chẳng lẽ cô ta chăm sóc mình thật tốt, để mình sớm ngày xuất viện rồi cô ta sẽ tiếp tục muốn chơi những trò biến thái ở nơi công sở với mình?

Cấp trên biến thái bao vây chặn đánh cấp dưới, từng bước dẫn dụ cấp dưới. Thật đúng là một người phụ nữ đáng khinh!

Chỉ là ngẫm lại khiến Hứa Niệm lập tức nổi da gà.

Biến thái chính là biến thái! Loại thời điểm này còn không quên nhắc nhở mình chuyện này! Mình thật là xui xẻo mà!

Giang Chỉ không biết gì về thế giới nội tâm của người kia, cô chỉ biết rằng người con gái trước mặt chính bạn nhỏ nhà mình.

Vừa nhìn thấy cô ấy, cô đã không thể kìm nén được sự yêu thương và vui mừng trong lòng, cho dù đối phương là Hứa Niệm ngu ngốc mà cô không thể tiếp nhận được . . .

Hai mắt của Giang Chỉ lóe lên, Hứa Niệm lại sợ hãi co rúm vào trong chăn.

Không đúng! Rốt cuộc cô cũng nhớ tới chỗ không đúng đó.

Cô quá đắm chìm trong niềm vui được gặp lại người yêu mà chính vì thế chỉ quan tâm đến sự thỏa mãn hiện tại.

Sau khi bình tĩnh lại, cô nhận ra rằng mình không thể phân biệt được đâu mới là con người thật của đối phương.

Trên mạng, người nọ giống như là một người chị lớn, luôn luôn yêu chiều và quan tâm đến cảm xúc của cô. Người tựa hồ như một mặt trời nhỏ chiếu rọi xoa dịu tâm hồn của cô.

Tóm lại, đối phương có thể chăm sóc mọi ngóc ngách tâm trạng của cô theo mọi hướng mà không có bất kỳ điểm mù nào, có đôi khi cô ấy dũng cảm, có lúc lại hóa thành mèo con dễ thương.

Ngoài đời, Hứa Niệm lại nhút nhát, trông vừa dễ thương vừa hèn nhát, ngoài sự thông minh nhạy bén ra thì không còn ưu điểm nào vượt trội.

Nhất là đối phương còn trộm quần lót của cô, lén xông vào phòng nghỉ, có mưu đồ làm loạn với cô . . .

Sắc mặt của Giang Chỉ tái nhợt, bình tĩnh đi đến bên giường, dùng ánh mắt dò xét nhìn từ trên xuống dưới.

Chẳng lẽ cô ấy lợi dụng mạng xã hội, ngụy trang làm một người yêu hoàn hảo để yêu đương qua lại với cô?

Còn ở ngoài đời, cô ấy lại đi quấy rối cấp trên, nhất là làm những chuyện không thể chấp nhận được đối với cô khi cô chính là cấp trên của cô ấy.

Vậy đây còn không phải là đi quá giới hạn với một người mình không quen biết hay sao?

Trước đây cô thật sự đánh giá thấp Hứa Niệm, cô ấy không thấy mệt khi phải một mình đóng hai vai sao?

Không, cô không thể nhanh chóng đưa ra quyết định như vậy được. Cô với người kia yêu nhau lâu như vậy, cô không tin Hứa Niệm là một người cặn bã một chân đạp hai thuyền. Có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi, nhìn Hứa Niệm cũng đâu giống là có quan hệ mập mờ với người khác.

Nhưng những nơi mình không thấy thì sẽ thật sự không thấy được hay sao? Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, nói không chừng Hứa Niệm chính là một người đào hoa, một chân đạp nhiều thuyền.

Càng nghĩ, Giang Chỉ vẫn cảm thấy Hứa Niệm là một người cặn bã, cô ấy rất khả nghi!

Xét theo mối quan hệ của họ, người này chắc chắn là một tay đánh cá chuyên nghiệp, không phải bắt cá hai tay mà là bắt cá bằng lưới!

Xem ra, cô nhất định phải tìm cơ hội để thăm dò đối phương.

. . . . . .

Phòng ăn.

Vẫn chưa đến giờ ăn, dòng người thưa thớt, người phục vụ dựa vào quầy phục vụ ngáp dài, nhìn chiếc bàn duy nhất có khách với ánh mắt mơ hồ.

"Việc tôi nhờ anh đã làm được chưa?" Lưu Mỹ ấn vành mũ xuống, lén lút thúc giục người đối diện.

"Có rồi, đừng có gấp! Đảm bảo cô sẽ hài lòng." Thám tử tư ném ra một chồng ảnh.

"Tiền của anh đây." Lưu Mỹ nhét tiền vào tay của đối phương, tay còn lại cầm ảnh lên, "Khi nào cần tôi sẽ gọi lại cho anh."

Trong ảnh là những nơi mà Giang Chỉ và Hứa Niệm đã đi qua, bao gồm cả hai người họ ở chung với nhau ở những chỗ đó.

Lưu Mỹ càng ngày càng nhăn mặt, lật xem từng tấm ảnh, cô càng là ghét ra mặt hơn.

"Không nghĩ tới giám đốc Giang là một người lòng lang dạ thú. Thật đáng ghê tởm!"

Cô đập mạnh xuống bàn khiến cho người phục vụ có buồn ngủ cũng không dám ngủ.

"Cái này làm mình tức chết mà! Bây giờ phải làm cái gì đây?"

"Nữ ma đầu này thật ghê tởm, quả thực là một người vô nhân tính!"

Hừ, cô ta dùng thân phận cấp trên của mình để ép Hứa Niệm làm thêm một đêm cũng chưa phải là kết thúc câu chuyện!

Bây giờ người đã nằm trong bệnh viện, cô ta còn đến bệnh viện ép cô ấy làm việc, điều này không thể chấp nhận được.

Chẳng lẽ Giang Chỉ muốn ép chết Hứa Niệm thì cô ta mới cảm thấy hạnh phúc hay sao? Thật đúng là ép người quá đáng!